Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 47



Hà Húc ở bên ngoài lạnh đến cả người tê dại, bị Tạ Thanh Dao kéo lảo đảo đi ra xe. Tiết Lạc đứng bên cạnh, cụp mắt gọi: "Hà thiếu."

Hà Húc rất hài lòng với biểu hiện của Tiết Lạc, nhưng cậu còn chưa kịp gật đầu chào hỏi, đã bị Tạ Thanh Dao đẩy mạnh vào trong xe.

Hà Húc trở tay không kịp, theo bản năng nắm chặt cái ly trong tay, nhất thời trà sữa liền phun ra, đổ đầy người, Hà Húc lập tức buông một tiếng "Đệt" ra khỏi miệng, trở tay muốn mở cửa xuống xe.

Tạ Thanh Dao túm lấy cậu, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy đặt lên người bảo cậu lau, bất mãn nhíu mày: "Lời thô tục treo bên miệng như thế từ lúc nào?"

Hà Húc há miệng nhất thời không biết nên ngụy biện như thế nào, dứt khoát giả vờ không nghe thấy, cúi đầu mãnh liệt rút khăn giấy lau trà sữa trên người, nhưng bất đắc dĩ cũng không có tác dụng gì, quần áo bẩn đến triệt để, cứu không nổi.

"Bẩn thì đừng mặc nữa, lát nữa bảo Loan Tụng đi mua."

Hà Húc dừng động tác lau vết bẩn, bỗng nhiên cảm thấy những lời này của Tạ Thanh Dao rất thú vị, cậu không đầu không đuôi hỏi ngược lại một câu: "Con người cũng như vậy sao?"

"Cái gì?"

"Không có gì." Hà Hú mỉm cười, cúi đầu cọ cọ hai cái," Tạ tổng quên rồi? Không phải ngài nói sẽ không cho tôi tiền sao?"

Sắc mặt Tạ Thanh Dao mắt thường có thể thấy được kém đi vài phần, Hà Húc cũng không ngẩng đầu, biểu tình trên mặt vẫn thiện lương vô hại như cũ, giống như căn bản không phát giác lời nói của mình có cái gì không ổn.

Tạ Thanh Dao cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy, một lúc lâu mới nguôi giận. Đưa tay vuốt ve cổ Hà Húc hai cái, giọng Tạ Thanh Dao cũng theo đó mềm đi vài phần: "Không giống nhau, cũng đâu nói sẽ không tặng quà cho em."

"Được, vậy cám ơn Tạ tổng."

Hà Húc cố ý nói bốn chữ " Cảm ơn Tạ tổng" rất nhanh, nói xong còn giương mắt lè lưỡi như làm trò cười, khiến Tạ Thanh Dao có ảo giác bọn họ còn chưa chia tay.

Tạ Thanh Dao ấn xuống điều khiển từ xa của tấm chắn, Tiết Lạc lái xe phía trước liếc kính chiếu hậu do dự mở miệng: "Ông chủ, như vậy nếu bị Tề tiên sinh biết thì không tốt lắm đâu?"

"Anh là người của y, hay là người của tôi? "Tạ Thanh Dao lạnh giọng hỏi.

Tấm chắn đột nhiên dừng lại, tiện đà lại chậm rãi hạ xuống, Tạ Thanh Dao xoay người, phát hiện Hà Húc đã tự tay hạ vách ngăn xuống, bị hắn bắt được còn mỉm cười gian xảo: "Tạ tổng, đây không phải là quy tắc bất thành văn của ngài sao?"

Hà Húc còn thiếu chút nữa đã nói thẳng rằng bọn họ chia tay rồi, cậu đã không có nghĩa vụ phải phục tùng yêu cầu của Tạ Thanh Dao nữa.

Trong hai người người này còn thất vọng hơn người kia, người sau mất hứng hơn người trước, Tạ Thanh Dao lạnh mặt ném điều khiển từ xa xuống, ngồi trở về châm một điếu thuốc.

Hà Húc đặt trà sữa một bên, nhiệt độ trong xe dần dần ấm lại, liền cởi áo khoác bẩn ra, xếp chồng lên nhau để ở bên chân.

Hai người một đường không nói chuyện, Tiết Lạc lái xe về biệt thự, Tạ Thanh Dao không đợi Tiết Lạc tới mở cửa đã đẩy cửa xuống xe trước, trước khi đóng cửa còn thúc giục Hà Húc: "Xuống xe."

Hà Húc biết cho dù phản đối cũng không có hiệu quả, liền cúi đầu ôm lấy quần áo bẩn, thuận tay mang trà sữa chưa uống hết xuống.

Tạ Thanh Dao sải bước đi phía trước, Hà Húc còn chưa kịp mặc áo khoác vào, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau. Không vì cái gì khác, chỉ sợ Tạ Thanh Dao hồi nữa lại đổi chủ ý, nhốt cậu ở bên ngoài, đến lúc đó bị đông lạnh một đêm cũng không phải chuyện đùa.

Hà Húc vùi đầu ở phía sau dùng sức đuổi theo, bỗng nhiên phía trước Tạ Thanh Dao phanh gấp một cái, Hà Húc mắt thấy muốn phanh theo nhưng cũng không kịp, liền trực tiếp đâm đầu vào.

Thân thể nhỏ bé của cậu cùng Tạ Thanh Dao làm sao có thể cùng cấp bậc, trong nháy mắt đụng nhau đã bị đẩy cho lảo đảo về phía sau, nửa ly trà sữa xui xẻo kia lại hắt vào ngực cậu một mảng lớn.

Hà Húc thở dài, trong lòng hối hận vì sao mình lại mua thứ này.

Tạ Thanh Dao có lòng đỡ Hà Húc một phen, nhưng Hà Húc giữ thăng bằng cũng không tệ lắm, một mình đứng vững trước mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Nhìn bộ dáng chật vật của Hà Húc, Tạ Thanh Dao nhịn không được nhếch khóe miệng.

"Mau vào tắm rửa,rồi thay quần áo sạch sẽ."

Trong biệt thự Hà Húc chuyển đồ đạc của mình rất triệt để, đừng nói quần áo, ngay cả quần lót cũng không để lại, Tạ Thanh Dao liền lấy áo sơ mi của mình từ trong tủ, đặt ở cửa phòng tắm.

Hà Húc tắm rửa xong đi ra, ngoài cửa cũng chỉ có quần áo của Tạ Thanh Dao, cho dù cậu không muốn thay, nhưng Tiết Lạc vẫn còn ở đó, cậu cũng không thể khỏa thân đi ra ngoài.

Tạ Thanh Dao cao hơn cậu nửa cái đầu, quần áo cũng lớn hơn một cỡ, áo sơ mi hơi có vẻ vừa người ở trên người cậu thật sự mặc ra cảm giác rộng thùng thình, cậu xoay người đi tìm quần của mình, lại phát hiện quần đã bị lấy đi.

Rơi vào đường cùng Hà Húc chỉ có thể mặc áo sơ mi rộng thùng thình vừa vặn che khuất mông, chân đi dép lê ra khỏi phòng tắm, nhưng cảnh tượng chí mạng hơn vẫn còn ở phía sau.

Tề Nhạc tới.

Nhìn bộ dáng Tiết Lạc ngăn cản Tề Nhạc vào cửa, phản ứng đầu tiên của Hà Húc là chạy, dưới tình huống như vậy bị Tề Nhạc bắt gặp, cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lúc người ta không có ở đây cậu đến làm thế thân, vậy thì không sao cả, chỉ là hai người đàn ông độc thân ngươi tình ta nguyện mà thôi. Nhưng hiện tại bọn họ đã hòa giải, cậu lại dùng bộ dạng này xuất hiện ở đây, cái này gọi là chen chân.

Hà Húc nhìn xung quanh tìm nơi có thể chạy trốn được, nhưng biệt thự của Tạ Thanh Dao làm sao có thể có nơi như vậy, cậu đứng yên tại chỗ, Tề Nhạc đẩy Tiết Lạc ra vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Tề Nhạc sửng sốt nửa giây, tiếp theo chuyển hướng sang Tiết Lạc, chất vấn: "Đây là lý do anh không cho tôi tới?"

"Không phải, cậu ấy là do ông chủ......"

"Hà Húc, phòng khách chưa dọn dẹp, đêm nay em ngủ trong phòng của tôi đi" Tạ Thanh Dao vừa nói vừa đi xuống lầu, thoáng nhìn Tề Nhạc đang đứng ở cửa đột nhiên ngừng nói, sau đó nhíu mày:" Sao vẫn tới đây?"

Tiết Lạc lúng túng làm ra vẻ mặt "Tôi đã cố gắng hết sức" với Tạ Thanh Dao, sau đó xoay người khép cửa lại, lui qua một bên quy củ đứng yên, để lại sân khấu cho ba nhân vật chính.

"Nếu em không tới, làm sao thấy được cảnh tượng anh ôm tiểu tình nhân đi ngủ?"

Bầu không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, Hà Húc xấu hổ ngay cả ngón chân cũng muốn co rúm lại, cậu vội khoát tay, "Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi chỉ là xảy ra chút chuyện nên tới đây ngủ nhờ một đêm, ngoài ra không có gì khác."

"Chát!"

Tề Nhạc nổi giận đùng đùng lao tới trực tiếp tát vào mặt Hà Húc, Hà Húc nghiêng đầu, lời giải thích cũng nuốt vào bụng theo đau đớn của cái tát kia.

"Tề Nhạc!"

Tạ Thanh Dao nhanh chóng từ trên lầu chạy xuống túm lấy Tề Nhạc, đề phòng anh ta lại động thủ, nhưng hành động này của hắn lại càng chọc giận Tề Nhạc, Tề Nhạc giãy dụa trong lòng hắn, còn muốn nhào về phía Hà Húc.

Hà Húc dùng đầu lưỡi chạm vào bên trong gò má tê dại, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Tạ tổng không thích người khác đánh vào mặt tôi, lần sau phiền đổi chỗ khác."

"Em có sao không?"

Vết bàn tay trên mặt Hà Húc sâu đến kinh người, hai má gần như sưng tấy lên thấy rõ, Tạ Thanh Dao rất khó có thể không lo lắng.

"Không có việc gì, hẳn là sẽ không chậm trễ tiến độ quay phim." Hà Húc thờ ơ cọ khóe miệng, bị tát một cái vừa vặn để cho cậu nhìn thấy quần của mình, Hà Húc trực tiếp đi qua mặc vào, cúi người nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đưa lưng về phía Tạ Thanh Dao mặc áo vào:" Vậy Tạ tổng, tôi đi trước."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv