Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 137



Hà Húc ở trong phòng tắm thật lâu cũng không đi ra, lâu đến khi Tạ Thanh Dao đã đọc xong một quyển tạp chí còn không thấy bóng dáng cậu, trong lòng không khỏi lo lắng, gọi tên cậu vài tiếng.

Phòng tắm im ắng không có hồi âm, Tạ Thanh Dao đứng ở cửa gõ vài cái, bên trong vẫn không có ai đáp lại.

E sợ Hà Húc ở bên trong ngâm mình quá nóng nên ngất đi, Tạ Thanh Dao không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng mở cửa phòng tắm, nhưng cửa vừa mở, một đôi cánh tay nóng bỏng mơ hồ liền mãnh liệt ôm eo hắn, tiếp theo một đôi môi ẩm ướt ngăn chặn miệng hắn đang bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra.

Đây là lần đầu tiên trong bốn năm qua Hà Húc chủ động như vậy.

Trong mối quan hệ trước kia, Tạ Thanh Dao mới là người chủ động, mà lần này Hà Húc lại đổi vai với hắn.

Hà Húc ôm Tạ Thanh Dao vừa hôn vừa lui về bên giường, lúc đi tới cuối giường Tạ Thanh Dao xoay người nâng gáy Hà Húc cùng cậu ngã xuống giường, trước khi khống chế được đại não, một tay chống bên tai Hà Húc ngừng động tác.

Hơi thở Tạ Thanh Dao nặng dần, nhưng hắn cật lực khắc chế chính mình, nhìn thẳng Hà Húc, yết hầu hơi trượt giống như đang cố gắng nhẫn nại: "Đây là làm sao vậy?"

Cho dù là trong lúc quan hệ tình nhân còn tồn tại, tất cả những lần tận chức tận trách của Hà Húc đều là nghe lời Tạ Thanh Dao mà làm, ngay cả làm nũng cũng cực kỳ ít, chính là một tình nhân tuyệt vời lúc gọi thì mới đến lại không thích dính người.

Hà Húc sẽ không chủ động áp sát như vậy, trừ phi cậu có chuyện gì khác.

"Trả lại cho ngài ngày hôm qua. "Hà Húc nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng nhếch lên còn mang theo ý cười nhàn nhạt, thấy Tạ Thanh Dao nhíu mày, liền nghiêng qua nửa mặt bị thương kia," Ngài nhìn bên này chán ngấy rồi đúng không, vậy tôi quay sang, như vậy sẽ không nhìn thấy......"

Tạ Thanh Dao quát cậu, để tránh cậu tiếp tục nói ra điều gì khiến mình mất hứng, sau đó lập tức đứng dậy, xách Hà Húc đang nằm trên giường lên.

"Ngài không cần sao? "Hà Húc ngẩng đầu hỏi.

Trong giọng nói kia không biết như thế nào còn mang theo một tia ủy khuất.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tạ Thanh Dao nhìn Hà Húc cả người còn ướt sũng, lại đối diện với cặp mắt vô tội như nai con kia, cho dù muốn nổi giận cũng không làm được.

Hắn xoay người kéo một tấm chăn quấn lấy Hà Húc, khóe môi căng thẳng trầm giọng trả lời: "Không muốn."

Cái này muốn không nghĩ nhiều cũng không được a, cơ hội tốt như vậy nếu không nắm chắc, vậy về sau loại cơ hội này cũng không biết là lúc nào mới có được.

Hà Húc đang suy nghĩ không biết có cách nào thay đổi hiện trạng hay không, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông không phải thông báo gì, chỉ vang lên một tiếng nhưng âm thanh rất lớn, Tạ Thanh Dao cũng nhịn không được quay đầu lại.

Nhìn thấy điện thoại di động của Hà Húc đang lẳng lặng nằm ở bên cạnh đầu giường hắn, Tạ Thanh Dao không khỏi khẽ động mi tâm, hắn không nhớ rõ thứ này xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Tạ Thanh Dao đi qua cầm lấy điện thoại di động của Hà Húc, sau khi nhấn sáng màn hình, trên đó thình lình xuất hiện dòng chữ "Đang ghi âm".

Hà Húc cũng chạy tới, nhanh chóng lấy lại di động trước khi Tạ Thanh Dao thoát khỏi giao diện.

Thì ra là ghi âm mở quá lâu, bộ nhớ điện thoại di động không đủ nên gửi tới nhắc nhở. Hà Húc nhanh chóng rời khỏi giao diện ghi âm, ngẩng đầu ngượng ngùng cười với Tạ Thanh Dao.

Cũng không biết Tạ Thanh Dao rốt cuộc có nhìn thấy nhắc nhở ghi âm vừa rồi hay không......

Hà Húc lặng lẽ quan sát Tạ Thanh Dao một cái, chỉ thấy hắn cau mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Không cần nghĩ, nhất định là thấy được rồi.

Nếu như hiện tại Tạ Thanh Dao nghi ngờ, vậy về sau cậu còn muốn tới gần Tạ Thanh Dao, đối phương nhất định sẽ cảnh giác với cậu, vậy mục đích của cậu muốn đạt được khó như lên trời.

Phải nghĩ ra một lý do chính đáng.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc nhanh chóng ở trong đầu vạch tìm một cái cớ hợp tình hợp lý, nhưng cậu hành động thực sự quá lỗ liệu, trợn mắt nói dối cũng không chắc có thể lừa được...

"Em đang ghi âm? "Chậc, cuối cùng cũng hỏi.

"Tôi chỉ..." Không tìm được lý do thì giả ngu là xong, Hà Húc dứt khoát hạ quyết tâm bắt đầu giả bộ hồ đồ: "Kỳ lạ thật. Không phải tôi làm, có thể là lúc nãy không cẩn thận chạm phải?"

Quả nhiên, Tạ Thanh Dao nhíu mày sau khi nghe xong cái lý do sức sẹo này, xem bộ dáng liền biết hắn không hề tin, vì vậy cậu kiên trì đem biểu tình vừa rồi lại diễn tiếp: "Thật là, toàn bộ bộ nhớ đều bị chiếm rồi, có lẽ phải dọn dẹp một số thứ không cần thiết mới được..."

Biểu tình của Tạ Thanh Dao cậu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, chỉ là nhịn không được vì tiền đồ của mình mà lo lắng. Cậu mạnh miệng hứa hẹn với Tiêu Sách như vậy, kết quả hiện tại chưa xuất binh đã chết trận...... làm sao có thể rút lại những lời nói trước đó?

Hà Húc làm bộ làm tịch cúi đầu nghịch điện thoại di động, giống như thật sự đang dọn dẹp rác, Tạ Thanh Dao bán tín bán nghi không truy hỏi chuyện này nữa, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

"Đừng xóa, hai ngày nữa anh đổi cho em cái mới. "Tạ Thanh Dao không có cách nào xác định trong di động của cậu rốt cuộc có cái gì hay không, dứt khoát trực tiếp rút điện thoại của Hà Húc," Cái cũ anh giữ hộ em trước."

Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi, lúc này cậu hoàn toàn trở thành mục tiêu.

Cái điện thoại di động này Tạ Thanh Dao nhất định sẽ tìm người hảo hảo nghiên cứu một lần, cũng may cậu không có thói quen nói xấu châm chọc người nào, càng không có cùng Tiêu Sách ở trong điện thoại di động trao đổi nội dung gì, cho dù tra ra cậu cũng vẫn trong sạch, không cần phải hoảng sợ.

Hà Húc quấn chăn quanh người, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Cậu dám không đáp ứng sao? Cự tuyệt chẳng khác nào không đánh mà tự khai.

Hà Húc yên lặng oán thầm, bỗng nhiên cảm giác tay bị người ta nắm lấy, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, Tạ Thanh Dao hất cằm lên chiếc khăn còn sót lại trên người cậu, "Về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay em cũng mệt rồi."

Chuyện ghi âm đã bị hoãn, vậy cậu tiếp tục ở lại phòng ngủ của Tạ Thanh Dao cũng không có ý nghĩa gì, vì thế Hà Húc không từ chối, trở về phòng khách lầu một.

Đêm đó Hà Húc mất ngủ, nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh Tạ Thanh Dao lạnh lùng vạch trần mánh khóe nhỏ của cậu, phía sau là biểu tình trêu tức xem kịch vui của Tiêu Sách, giống như hai người bọn họ mới là đồng minh ban đầu của nhau.

Sáng sớm hôm sau khi Hà Húc mang đôi mắt thâm quầng cực lớn đi ra khỏi cửa phòng, Loan Tụng đã mang theo điện thoại di động mới và bữa sáng đến cửa, thoạt nhìn tràn đầy sức sống cùng với trạng thái của cậu đối lập một cách rõ ràng.

"Húc ca, sao đột nhiên phải đổi điện thoại vậy?"

Hà Húc khó mở miệng, không nói ra nguyên nhân thật sự: "Bộ nhớ kia quá nhỏ, Tạ tổng bảo là phải đổi."

"A, như vậy a. "Loan Tụng hiểu rõ gật đầu, nhanh nhẹn bày bữa sáng cậu ta mua từ bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, động tác dừng một chút.

"Sao vậy? "Hà Húc vẫn liên tục ngáp, điểm dị thường này cậu ta vẫn có thể bắt được.

Đêm trước Cố Khanh An gửi tin nhắn tới, bảo cậu ta chuyển lời cho Hà Húc, Tiêu Sách đối với biểu hiện ngày đó của cậu cảm thấy rất hứng thú, bảo cậu tiếp tục cố gắng.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lời Cố Khanh An nói không nhiều lắm, nhưng lượng tin tức tuyệt đối đủ lớn. Loan Tụng đọc đi đọc lại đoạn văn này hơn mười lần, mới cảm thấy Hà Húc dường như có chuyện khác gạt cậu ta.

Loan Tụng nghĩ vậy không khỏi càng cảm thấy uể oải, cậu ta vốn cho rằng dựa vào quan hệ giữa cậu ta và Hà Húc, Hà Húc sẽ không giấu diếm mình, nhưng sự thật chứng minh không phải như thế.

"Húc ca, có phải anh có gì chuyện giấu em đúng không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv