Tiêu Hàm lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thần Dật là khi cậu đang ở hội đấu giá nô lệ trong thành phố A xa hoa rộng lớn. Lúc này, các thiếu niên thiếu nữ cùng bị bán đấu giá như Tiêu Hàm tổng cộng có 15 người, ai cũng đều có tư sắc.
Tuy nói trong thời buổi hiện đại này, đấu giá nô lệ là phạm pháp, nhưng tham gia vào hội đấu giá lần này đều là những nhân vật VIP hoặc là những kẻ có tên tuổi trong xã hội thượng lưu, cảnh sát sẽ tự nhiên mở một con mắt nhắm một con.
Tiêu Hàm và những người khác đã được một đám phú thương chọn đi, Tiêu Hàm chỉ biết người chọn cậu là một người đàn ông cao lớn.
Phú thương mang Tiêu Hàm về nhà, phú thương sống trong một khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố A, những người sống ở đây cũng đều rất nổi tiếng.
Nhà phú thương vừa lớn vừa xa hoa, có đến tận mười mấy người hầu. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tiêu Hàm nghĩ thầm: phú thương mua mình về làm chi? Chẳng lẽ mua về để làm cảnh? Trong nhà đã có nhiều người hầu đến thế mà... Quên đi, không nghĩ nữa, tâm tư của những người như phú thương nào có thể dễ dàng bị người ta đoán được.
Hãy thông cảm, Tiêu Hàm không hiểu chuyện, dù sao sinh vật bí ẩn nhất trên cuộc đời vẫn là con người, cậu không có tâm tư suy nghĩ mấy vấn đề này, huống hồ Tiêu Hàm trước sau vẫn còn rất non nớt, đến đồng tính là cái gì cậu cũng không biết, quả thật không biết làm sao cậu có thể sinh tồn đến bây giờ.
Tiêu Hàm được người hầu dẫn đi tắm rửa rồi được đưa về phòng ông chủ. Lúc đó, phú thương đã ở sẵn trong phòng chờ cậu, phú thương phất tay với người hầu, người hầu hơi cúi đầu rồi lui ra ngoài.
"Anh là Lạc Thần Dật."
Bên tai Tiêu Hàm vang lên một giọng nói từ tính, Tiêu Hàm ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nghĩ rằng: thì ra anh ta là người mua, thiệt anh tuấn. Bởi vì một khi nô lệ bị mua đi, bất kể người mua là ai, nô lệ đều phải nghe theo mệnh lệnh của người đó.
Tiêu Hàm tuy không rõ người này mua mình về làm gì, nhưng hiện tại thấy đó là một người cực kỳ anh tuấn, trong lòng Tiêu Hàm thật ra có chút vui vẻ, ai cũng thích cái đẹp hết mà ♪("ε`) chứ ai đời đi thích sống chung với chí phèo hay một lão già bao giờ ~
Chờ Tiêu Hàm suy nghĩ lung tung xong, Lạc Thần Dật đã cởi hết quần áo của cậu lẫn của hắn, Tiêu Hàm không rõ nguyên nhân thắc mắc:
"Chủ nhân, sao lại cởi quần áo của em?"
Lạc Thần Dật nghe, cười đáp:
"Vì tụi mình sắp làm một chuyện rất vui vẻ, à mà đừng gọi anh là chủ nhân, hãy gọi là Dật." Dứt lời, liền cúi người.
Tiêu Hàm chẳng hề biết hai người đàn ông cũng có thể xxoo, cậu càng không biết phương thức này sẽ cho cậu một khoái cảm mà trước đây cậu chưa bao giờ cảm nhận được.
Tuy thời điểm xâm nhập có chút đau đớn nhưng khoái cảm được truyền đến sau đó làm cho bao nhiêu phòng ngự của Tiêu Hàm đều tan rã. Cậu tựa như đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ lắc lư lắc lư trên mặt sông.
Đáng thương cho Tiêu Hàm bị Lạc Thần Dật ép buộc quá đáng, cuối cùng vào một lần cao trào, thể lực không thể chống đỡ nổi ngất đi ~
....
Ánh sáng mặt trời hắt lên giường ngủ của Tiêu Hàm, tựa như vì cậu mà đan một lớp màn kim quang.
Lạc Thần Dật đi vào thì thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống, khẽ vuốt khuôn mặt Tiêu Hàm, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Lạc Thần Dật nhìn báo cáo trợ lý vừa đưa vào lúc sáng, cảm thấy tâm đều đau, Hàm Hàm của hắn đã chịu khổ nhiều đến thế.
5 tuổi trở thành trẻ mồ côi, không được cô nhi viện nhận nuôi đàn phải tự mình kiếm ăn từ nhỏ, không được đi học dù chỉ một lần. Giá mà hắn có thể gặp Hàm Hàm sớm một chút, vậy Hàm Hàm của hắn sẽ không chịu khổ nhiều như thế, hắn muốn nuôi Hàm Hàm trở thành một đứa bé trắng trẻo mập mạp và sẽ không để cậu chịu khổ như thế nữa.
Đúng vậy, Lạc đại tổng tài của chúng ta đối với Tiêu Hàm là vừa gặp đã yêu.
Từ sau khi xác định tính hướng của mình, hắn chưa bao giờ động tâm. Nào ngờ vào lúc đi Mị Hoặc uống rượu, ở hội đấu giá thấy được bảo bối của mình, là bảo bối mà hắn muốn cưng chiều hết mực, khi hắn nhìn thấy Tiêu Hàm, trong nháy mắt, giọng nói trong lòng nói với hắn, nhất định phải mua được Tiêu Hàm, Tiêu Hàm phải là của hắn!
Lạc Thần Dật thu hồi suy nghĩ, xem thì giờ, hắn nên gọi Hàm Hàm rời giường, nhưng hôm qua Hàm Hàm đã mệt muốn chết rồi, cho nên bây giờ Tiêu Hàm vẫn đang ngủ say như chết.
Tiêu Hàm thức dậy trong nụ hôn chào buổi sáng của Lạc Thần Dật, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Tiêu Hàm nhớ đến chuyện tối hôm qua, đỏ mặt, "Chủ.... Chủ nhân..." Mắt Tiêu Hàm nhìn loạn nơi khác, không dám nhìn Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật nghe xưng hô của cậu, mày hơi hơi nhíu, "Không phải anh đã nói không cần kêu chủ nhân rồi sao, Dật là được. Nào, đứng dậy đi ăn sáng. Em không thể ăn những thứ có mỡ nên anh đã cố tình nói thím Trương nấu cháo. Mau ăn đi, đêm qua em mệt, ngủ lâu như vậy chắc hẳn phải đói bụng lắm."
Tiêu Hàm nhìn động tác của hắn, bất an lên tiếng: "Chủ nhân, ngài đừng như vậy, em nhận không nổi."
Lạc Thần Dật nghe, không chút hờn giận, "Gọi Dật."
Tiêu Hàm nhìn sắc mặt hắn, lập tức sửa miệng:
"Dật..."
"Vậy là được rồi, ngoan, ăn cháo, mở miệng nào, a ~" Nói xong cầm muỗng múc cháo đút cho Tiêu Hàm, trong mắt là một mảnh cưng chiều.
Tiêu Hàm thấy sự cưng chiều trong mắt Lạc Thần Dật, áp chế bất an trong lòng. Theo cậu biết, chưa từng có chủ nhân nào đối xử nô lệ tốt như vậy.
Cậu không biết trong đầu Lạc Thần Dật đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoan để Lạc Thần Dật đút cháo.
Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm ngoan ngoãn, sự cưng chiều trong mắt như sắp tràn ra ngoài, thần sắc càng thêm ôn nhu.
Tiêu Hàm thật sự đói bụng, chén cháo rất nhanh đã thấy đáy. Lạc Thần Dật cho cậu ăn cháo xong, cẩn thận đưa một ly nước,
"Uống nước đi, ăn no không?"
Tiêu Hàm ngoan ngoãn đáp: "Dạ, chủ nhân..."
"Hửm?!"
Nhận ra Lạc Thần Dật hờn giận, Tiêu Hàm lập tức sửa lời: "Dật... em no rồi."
Lạc Thần Dật nghe, gọi người hầu cất chén cháo, rồi nghiêm mặt nói với Tiêu Hàm:
"Anh là Lạc Thần Dật, năm nay 25 tuổi, là tổng tài tập đoàn Lạc thị, ba mẹ khoẻ mạnh, hiện giờ đang du lịch vòng quanh thế giới, anh còn có một em trai. Ba mẹ đều biết tính hướng của anh. Hơn nữa, quá khứ của em anh đã biết hết, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không để em chịu khổ. Hơn thế nữa, anh yêu em. Anh biết em có thể sẽ khó tin nhưng anh sẽ dùng thời gian và hành động để chứng minh, anh cũng sẽ khiến cho em yêu anh. Hàm Hàm, em có bằng lòng anh cơ hội này không?"
Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói, hơi hơi đỏ hốc mắt, nói tâm không động là giả. Nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ chưa hề có ai tốt với cậu, hiện giờ đã có một người, cậu làm sao có thể cự tuyệt.
Cậu chỉ là một nô lệ được Lạc Thần Dật mua, Lạc Thần Dật không chỉ không đánh chửi cậu, tốt với cậu như vậy mà còn cho cậu quyền lựa chọn, không cần làm loại nô lệ nói gì nghe nấy.
Cậu thật sự động tâm.
Tiêu Hàm trịnh trọng gật đầu, "Dạ, em nguyện ý!"
Lạc Thần Dật nghe cậu trả lời, không khỏi cười ha hả, Hàm Hàm của hắn bằng lòng rồi, hắn cực kỳ vui vẻ. Hắn không muốn dùng quyền lợi bắt Hàm Hàm gật đầu, hắn muốn Hàm Hàm cam tâm tình nguyện.
Hắn sẽ cho Hàm Hàm những thứ tốt nhất, cưng chiều Hàm Hàm đến nỗi không thể rời bỏ hắn, bọn hắn nhất định sẽ hạnh phúc.
Lạc Thần Dật kiềm chế không hôn môi Tiêu Hàm. Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cậu cảm nhận được tình yêu thật sự của Lạc Thần Dật, cậu chủ động hôn Lạc Thần Dật, liệu cậu có được hạnh phúc chăng?
Cậu bằng lòng cho Lạc Thần Dật một cơ hội, cũng như cho bản thân cơ hội, một cơ hội được hạnh phúc.
Lạc Thần Dật hôn lên mắt cậu, dừng một chút, hắn lập tức hồi phục tinh thần cho Tiêu Hàm một nụ hôn lưỡi cực kỳ nồng nhiệt tiêu chuẩn. Tiêu Hàm vừa ngượng ngùng vừa vụng về đáp lại Lạc Thần Dật.
Ngay khi Tiêu Hàm chủ động hôn hắn, Lạc Thần Dật cảm thấy rất hạnh phúc, hiện tại Tiêu Hàm còn đáp lại hắn, hắn cảm thấy mình hạnh phúc sắp chết.
Hàm Hàm, Hàm Hàm, Hàm Hàm của hắn.