6.2: Rất muốn phủi sạch quan hệ
Đoàn Hồng Huyên một chút cũng không nể mặt hỏi anh ta: “Cậu khi nào thì làm phẫu thuật đem não của cậu ra rửa sạch một chút vậy?”
Ngược lại Ngải Tử Lam đầu đầy sương mù nói: “Anh mắng anh ấy làm gì a.”
“Đừng để ý đến cậu ta, coi như cậu ta không có nói gì.” Đoàn Hồng Huyên ném cho Vương Nhược Thành một cái nhìn cảnh cáo, động tác nhanh nhẹn thuần thục mở băng gạc tiệt khuẩn, băng bó vết thương của Ngải Tử Lam lại.
Ngải Tử Lam cũng không biết có phải là cô ảo giác hay không, cách băng bó này đặc biệt giống với người đàn ông mà cô đã tình một đêm ở trong nhà hàng.
Có lẽ là ảo giác rồi, không chỉ là băng bó, khẳng định đều rất giống.
Xử lý xong vết thương của cô, Đoàn Hồng Huyên dặn dò Ngải Tử Lam: “Đi ra xe trước đi đợi tôi.”
Ngải Tử Lam rất là ngoan ngoãn gật đầu, tạm biệt Vương Nhược Thành xong bèn đi ra.
Cô vừa bước chân ra khỏi cửa, Vương Nhược Thành phía sau liền bị người ta huých một cái từ trên giường truyền dịch lăn xuống.
Vương Nhược Thành lấy bả vai đụng Đoàn Hồng Huyên một chút nói: “Ai da, tôi nói cậu đây là đào được cô gái từ ngọn núi nào vậy, coi bộ hồn nhiên, để bên cậu thật phí phạm của trời a.”
Đoạn đối thoại vừa nãy của Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam ai nghe cũng có thể dễ dàng hiểu nhầm, kết quả Ngải Tử Lam được nhắc nhở cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, chuyện này đặt họ vào trong vòng tròn, đơn giản là một kỳ tích.
Đoàn Hồng Huyên vừa quan sát hắn, cười nhạo: “Đây là tự xấu hổ về hành vi xấu xa.”
“Tôi sợ cậu làm dơ cô gái nhà người ta.” Vương Nhược Thành bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Ngải Tử Lam vẫn còn đợi ở bên ngoài, Đoàn Hồng Huyên cũng không muốn tiếp tục cùng hắn khua môi múa mép, nói thẳng: “Đi lấy một ít thuốc hạ sốt, với cả đem một ống thuốc mỡ vừa nãy cho tôi.”
Sau khi Đoàn Hồng Huyên lấy thuốc xong từ trong phòng khám đi ra, liền thấy Ngải Tử Lam vẫn đang đứng đợi bên xe.
“Sao không vào trong xe đợi?”
Ngải Tử Lam chỉ cười cười nói: “Muốn hóng chút gió.”
Đoàn Hồng Huyên hiểu, cô gái này mặc dù hồn nhiên, nhưng vô cùng hiểu kết giao đúng mực với người khác, hai người bọn họ không thân thuộc, cộng thêm thân phận kia của Đoàn Hồng Huyên, cô đương nhiên sẽ không một mình ngồi trong xe hắn, tránh để xảy ra chuyện gì khiến cả hai ngượng ngùng thậm chí chuốc thêm phiền phức cho cô.
Nói đơn giản, cô rất nỗ lực phủi sạch quan hệ với hắn.
Đáy mắt Đoàn Hồng Huyên lóe lên một sự thích thú, chủ động mở cửa xe cho Ngải Tử Lam: “Lên xe trước đã.”
Chiếc xe rời khỏi thành phố cổ, tòa nhà cũ nát loang lổ bị vứt lại phía sau, tầm nhìn trước mắt dần mở rộng.
Đang khi Ngải Tử Lam tính xem nơi nào thích hợp để kêu Đoàn Hồng Huyên cho cô xuống, Đoàn Hồng Huyên đột nhiên nói: “Thật ra tôi không hề hi vọng cùng con gái của Ngải gia kết hôn.”
Hắn dường như không có chuyện gì bèn khơi mào cái đề tài này, hình như đã quên, Ngải Tử Lam cũng là con gái của Ngải gia.
“Nếu tôi là cô, tôi cũng không muốn dính vào mớ hỗn độn của Ngải gia.”
Ngải Tử Lam ngây ra một chút, không hề có chút phản ứng gì là tức giận, ngược lại đồng ý với câu nói này của hắn.