“Uhm….” Ngải Tử Lam có chút mê loạn khẽ rên rỉ, bị động tiếp nhận nụ hôn nóng ướt này.
Từ từ, hàm răng có chút buông lỏng, nước ấm ngay lập tức theo đó trôi xuống cổ họng, mang theo mấy viên thuốc, vị của viên thuốc bắt đầu tan ra, có chua ngọt lại cũng có vị đắng, nhất thời Ngải Tử lam nhíu nhíu mày, nhưng cô đã không cố được lâu, chỉ có thể để mặc Đoàn Hồng Huyên lộng hành trên cánh môi, thế nhưng dần dần cũng bắt đầu hưởng ứng sự áp bách của Đoàn Hồng Huyên trên cánh môi.
Ngải Tử Lam không khách khí nữa phản ứng lại nụ hôn. Bởi vì động tác không thuần thục còn có chút vụng về, nhưng sự chủ động lần đầu tiên này dù cho không quá mạnh bạo nhưng cũng đủ để khiến Đoàn Hồng Huyên mê đắm, lực đạo bất giác càng thêm mềm mại, như lông hồng vậy.
Từng làn nụ hôn nóng bỏng tối nay khiến cho Ngải Tử Lam thua tan rã, không thể không bỏ thương hạ giới.
Thật lâu sau, tới khi hai bên đều sắp thở dốc, nụ hôn nồng cháy này mới dừng lại.
Mang theo hơi thở nồng đậm cánh môi Ngải Tử Lam, khôn mặt lạnh lùng ngày trước của Đoàn Hồng Huyên đã biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt nhu tình dịu dàng vô hạn, đôi mắt mê ly, ánh mắt sâu thẳm, ngay đến hơi thở cả người cũng thật dịu dàng.
Mà Ngải Tử Lam cũng một bộ nhu tình ngọt ngào, đôi mắt như hồ thu, cảnh xuân vô hạn.
Có điều, đợi đến khi Ngải Tử Lam không dễ dàng gì mới bình ổn lại mê tình trên người, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Vốn ngồi máy bay suốt đêm, đã vô cùng mệt mỏi, lúc ăn cơm tối còn chứng kiến mỹ nhân tóc vàng tới câu dẫn Đoàn Hồng Huyên, sau đó Đoàn Hồng Huyên tức giận vô cớ, mình lại đột nhiên bị đau bụng, vừa rồi môi lại bị một trận bỏng rát, bây giờ còn bị tên vô lại Đoàn Hồng Huyên này khi dễ, Ngải Tử Lam trong lòng có chút phiền muộn, ngày này thật xui xẻo.
Không biết như thế nào mà nụ hôn này lại như cọng rơm cuối cùng cũng đè chết con lạc đà, khiến cho toàn bộ uất ức của cô trong ngày đều dồn nén lại nơi lồng ngực, nhất thời mắt phiếm những giọt nước mắt pha lê, vô thanh vô thức theo hai bên gò má mà lăn xuống.
Rất nhanh, Đoàn Hồng Huyên đã thấy được sự khác lạ của Ngải Tử Lam, nhìn kỹ, đôi mắt long lanh trước đó giờ đây đã tràn đầy nước mắt, trở nên đỏ sọng, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người ướt đầy những nước, cánh môi đỏ hồng ướt át hơi sưng lên.
Đoàn Hồng Huyên đột nhiên vừa kinh ngạc vừa đau lòng, có chút luống cuống, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể ôm chặt Ngải Tử Lam nhỏ xinh vào lòng, giống như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ bị thương vậy, dịu dàng dỗ: “Sao em lại khóc?”