Cho dù ông ta thấy, Đoàn Hồng Huyên nếu đã để Ngải Tử Lam tham dự vào kế hoạch này, đối với một đứa con gái không chút kiến thức về tài chính này vẫn là rất dễ để lừa gạt. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ông ta hơi yên tâm, thật sâu cảm thấy lúc trước cùng Hà Phương ngăn cản Ngải Tử Lam đăng ký học chuyên ngành tài chính là có dự kiến trước.
“Chuyện này không cần Ngải tổng phải nhọc lòng. Năng lực học tập của Tử Lam rất xuất chúng, tôi tin tưởng cô ấy.” Đoàn Hồng Huyên khoát khoát tay, kiên định nói, vô cùng chắc chắn và tán thành, hiển nhiên ý đã quyết, không cách nào thay đổi.
Vợ của Đoàn Hồng Huyên hắn đương nhiên các mặt đều xuất sắc rồi. Năng lực của Ngải Tử Lam hắn rất tin tưởng. Hơn nữa, cứ coi như gặp vấn đề gì đó đi, vẫn còn có hắn ở phía sau chống đỡ mà.
Chuyện đã đến nước này, Ngải Thành Quốc đành lấy chi phiếu, không buồn không vui rời đi, vốn nghĩ rằng ông ta đã vớ được món béo bở rồi, bây giờ xem ra chưa chắc.
“Đoàn thiếu gia, tôi lui xuống đây, để cho cậu và thiếu phu nhân từ từ hưởng thụ thế giới riêng của hai người.” Ngải Thành Quốc đã rời đi rồi, trên đầu hãy còn việc cần phải xử lý, lại thấy Ngải Tử Lam vẻ mặt một bộ muốn nói lại thôi, trợ lý Lý vốn giỏi xét đoán qua vẻ mặt liền vội tìm một cái cớ mà rút lui.
Trong văn phòng giờ đây chỉ còn lại Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam hai người, bầu không khí có chút tĩnh mịch, trong không khí có thứ tình cảm đang âm thầm chảy.
“Hồng Huyên” Ngải Tử Lam khẽ kêu tên Đoàn Hồng Huyên, giọng hơi khàn khàn, nhu tình từ miệng tuôn ra, “Giao hạng mục như vậy cho em, anh thật sự tin tưởng sao?”
Trong giọng nói có phần không chắc chắn, không tự tin về mình.
“Tử Lam, anh rất yên tâm. Không ai có thể yên tâm bằng việc giao cho em.” Đoàn Hồng Huyên khẽ mím môi mỏng, trong đôi mắt thâm sâu không nhìn ra chút cảm xúc nào, vô cùng chắc chắn khi nói ra lời này.
Cám ơn anh. Ngải Tử Lam thầm nói trong lòng. Không chỉ là lần này, còn có rất nhiều rất nhiều nữa. Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến bên miệng, một chữ cũng không thốt ra được. Ngàn vạn lời nói đều biểu hiện bằng ánh mắt vô cùng xúc động và cảm kích.
Nếu có thể tham dự vào trong hạng mục năng lượng mặt trời của Ngải Thị, cho dù chỉ là một phần trong đó, Ngải Tử Lam cũng coi như là đã có thể quang minh chính đại bước vào trong tập đoàn Ngải Thị rồi, chạm được đến bên viền.
Quan trọng nhất là, chuyện này rất có ích cho việc Ngải Tử Lam đoạt lại Ngải Thị.
Ngoài việc này ra, năng lực của cô cũng có thể được nâng cao rất nhiều.
“Tử Lam, cứ từ từ, những việc em muốn làm trước sau gì cũng sẽ làm được thôi, anh nhất định sẽ ở phía sau ủng hộ em.”
Đoàn Hồng Huyên khẽ kéo tay Ngải Tử Lam, nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay to ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, mang đến cảm giác an toàn.
Lời của Đoàn Hồng Huyên như một trận cuồng phong quét đến nội tâm Ngải Tử Lam, lại như mãnh long quá giang, dấy lên những đợt sóng lớn, thật lâu cũng không bình tĩnh trở lại, nhiều năm sau vẫn còn rung động.