4.1: Cô có khỏe không
Hai người cảnh sát nhìn nhau, người có liên quan đến hút heroin, trừ phi tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, bằng không sao có thể như Ngải Tử Lam bình tĩnh trấn tĩnh như này.
“Cô Ngải, rất xin lỗi, cho dù như vậy, chúng tôi vẫn cần phiền cô đi tới cục một chuyến, để làm bản tường trình. Ngoài ra, nếu cô có thể nói rõ hướng đi của chứng minh thư của cô, hoặc là nói ra người có khả năng nhất đem chứng minh thư của cô đánh rơi ở đó, như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho cô thoát khỏi mối nghi ngờ.”
Cảnh sát sau khi suy nghĩ nói với Ngải Tử Lam như vậy, giọng và thái độ so với lúc vừa rồi tốt hơn một chút.
Ngải Tử Lam cụp mắt xuống, sau khi đưa ra quyết định trong lòng nói: “Người lấy chứng minh thư của tôi, tôi ngược lại biết chính xác một người.”
Không ai để ý Ngải Tử Kỳ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lần này không chỉ là cảnh sát, ngay cả vợ chồng Ngải gia cũng thúc giục Ngải Tử Lam mau nói, tránh việc cô dính vào vụ bê bối làm xấu mặt Ngải gia.
Ánh mắt Ngải Tử Lam lướt qua ba và mẹ kế một ghét bỏ một khinh thường, cuối cùng rơi xuống mặt người chị ánh mắt đang hoảng loạn.
Giọng cô dịu dang, lại vô cùng chắc chắn nói: “Hôm nay khi tôi ra ngoài, chị tôi đã đổi ví của tôi, tất cả những giấy tờ của tôi đều là chị ấy giữ giúp.”
Đối với việc nói ra chân tướng này, Ngải Tử Lam một chút áy náy trong lòng cũng không có.
Trước đó Ngải Tử Kỳ hạ thuốc muốn tính kế khiến cô thân bại danh liệt, bây giờ lại vọng tưởng ở phía sau làm cho cô dính vào hút heroin tội danh hủy hoại cuộc sống này. Cô mặc dù là người chú ý đến tình cảm, nhưng cũng không phải kẻ ngốc yếu nhược có thể ăn hiếp.
Nếu nhượng bộ chỉ có thể chuốc lấy những mưu kế độc ác, vậy thì, không cần nhượng bộ nữa.
Ngải Tử Kỳ sắc mặt trắng bệch, xẹt một cái đứng dậy, ẩn ý nói: “Tôi đi đúng ngồi đúng, có bản lĩnh cô tìm người tới chứng minh chỗ ở của cô tối qua đi, bằng không tôi không gánh cái tội danh hãm hại em gái ruột này.”
Ngải Tử Lam nhướn mày, xem ra người chị ngốc này vẫn nghĩ rằng cô tối qua lên giường với kẻ mà chị ta sắp đặt, cho nên mới chắc chắn như vậy đây.
Ngải Kiến Quốc và mẹ kế cũng liên tục mắng Ngải Tử Lam, cuối cùng vẫn là cảnh sát lấy lý do phải đưa hai chị em đi xét hỏi để làm bản tường trình, mới khiến bọn họ miễn cưỡng dừng lại.
Con gái lớn bảo bối phải đi tới cục cảnh sát, vợ chồng Ngải gia đương nhiên là muốn đi theo.
Có điều, đợi đến khi Ngải Tử Lam thản nhiên chấp nhận xét nghiệm nước tiểu xem có độc phẩm không, Ngải Tử Kỳ lại ồn ào kêu mình không có hút heroin không chịu làm xét nghiệm, tất cả mọi người đều ý thức được một chuyện.
Xem ra người thực sự hút heroin rất có khả năng là Ngải Tử Kỳ, nếu không sao cô ta phải chột dạ như vậy?
Ngải Tử Lam không thèm để ý người chị này muốn nháo ra sao, coi như là sau cùng chị ta cũng sẽ được ba mẹ bỏ tiền ra chuộc về nhà không hề gì, những gì Ngải Tử Lam muốn chỉ là thái độ khiến họ hiểu.
Cô từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ Ngải Tử Kỳ dù nửa bước.
Khi điện thoại của Đoàn Hồng Huyên gọi tới, vừa đúng lúc Ngải Tử Lam bước vào phòng thẩm vấn, Ngải Tử Kỳ nghe thấy điện thoại Ngải Tử Lam reo, vốn không muốn bắt máy.
Nhưng trong đầu cô ta lại xẹt lên một ý nghĩ ác độc, khiến cô ta chủ động nhận điện thoại vốn thuộc về Ngải Tử Lam.
“Cô ở đâu?” Đoàn Hồng Huyên cầm trong tay xấp tiền mỏng màu đỏ, ánh mắt có chút âm u đáng sợ.
Người con gái này có phải là não có vấn đề, cư nhiên lại dám chuồn êm, lại còn để lại cho hắn mấy tờ tiền mặt, là muốn nói không có “ngủ” không với hắn một đêm?
Hắn Đoạn Hồng Huyên lẽ nào giá trị chỉ có chút tiền vậy sao.
Ngải Tử Kỳ nghe điện thoại gọi tới là giọng một người đàn ông rất dễ nghe, đáy mắt càng lạnh hơn, cô ta giả bộ giọng ngọt ngào dịu dàng nói: “Ngại quá, cậu là bạn của Tử Lam sao, em ấy hiện giờ không tiện nói chuyện điện thoại, chúng tôi đang ở cục cảnh sát.”
Đoạn Hồng Huyên ngây ra: “Sao lại ở chỗ đó, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là như thế này, cảnh sát nói Tử Lam hút heroin, muốn em ấy tới cục cảnh sát khai báo một chút.” Ngải Tử Kỳ nói xong câu này lại vội vàng bổ sung một câu, “Hiện tại vẫn chưa xác định, có lẽ Tử Kỳ không có hút heroin.”
Điện thoại choang một cái liền bị đối phương tắt ngang, Ngải Tử Kỳ tính cách kiêu ngạo lại không chút tức giận.