Bị nhìn chằm chằm ăn bữa sáng, Ngải Tử Lam như ngồi trên đống lửa, dù cho Ngải Tử Lam tự nhận tướng ăn của cô không quá khó coi.
“Anh trở lại công ty rồi.” Đoàn Hồng Huyên dường như nhận thấy Ngải Tử Lam có chút câu nệ, giơ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh lên tiếng.
Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy giọng trầm thấp của hắn lúc này thật êm tai, được giải cứu, liền vội vàng ngẩng đầu đáp: “Vâng, em có thể tự lo được.”
Cô có thể tự lo, lời này sao giống với lời tối qua nói có thể tự bảo vệ mình, kết quả lại không như vậy.
Đoàn Hồng Huyên nét mặt vốn lãnh đạm, nghe câu này ngược lại trợn mắt liếc Ngải Tử Lam, bộ dạng như không tin cô vậy, giọng có chút băng lạnh dặn dò: “Đừng quên uống thuốc đấy. Nước ấm và thuốc anh đã đặt trên bàn trà rồi.”
Thật ra, Ngải Tử Lam cảm thấy mình chỉ là bị cảm chút xíu thôi, tối qua uống thuốc rồi nên bây giờ cảm thấy đỡ rất nhiều, không cần thiết phải uống nữa. Có điều đối diện với ánh mắt không thể từ chối, có phần rất quan tâm của Đoàn Hồng Huyên, vẫn là đồng ý.
Trên miệng mặc dù nói phải trở về công ty, nhưng mãi vẫn không có đứng dậy, Đoàn Hồng Huyên lại tùy ý hỏi: “Lát nữa em muốn đi đâu?”
Đúng vậy. Lát nữa cô muốn đi đâu?
Ngải Tử Lam im lặng. Vấn đề này bản thân cô cũng không biết.
Hôm nay không có tiết học, không cần phải tới đại học s. Trở về Đoàn gia sao? Cô không có hoạt động nào khác, giống như cô chỉ có thể như vậy.
“Cùng anh trở về công ty nhé?” Giống như đọc được suy nghĩ của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên không cố kỵ nói thẳng.
A.
Ngải Tử Lam vô cùng kinh ngạc. Cô làm sao có thể ngờ, Đoàn Hồng Huyên lại đưa ra ý này.
Trải qua dư luận mạnh bạo ngày hôm qua, phu thê Đoàn Thị có thể nói là đang đứng trên đầu ngọn sóng, đặc biệt là cô, rất nhiều người đều không quen biết không hiểu, nhất định là rất muốn biết cô là người như thế nào, có tài đức gì mà cư nhiên lại có thể gả cho một quý công tử vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như Đoàn Hồng Huyên.
Ngải Tử Lam xưa nay kín kẽ, mặc dù muốn quen biết càng nhiều người quyền quý, mở rộng mối quan hệ, nhưng cô cũng không muốn trở thành tiêu điểm của dư luận. Vốn định chờ cơn sóng này qua đi, mọi người sẽ quên cô, cô lại lộ diện nhiều hơn.
Nếu lúc này Đoàn Hồng Huyên đưa cô tới công ty, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba ở công ty.
Huống hồ, cho dù Ngải Tử Lam cùng Đoàn Hồng Huyên tới công ty, có vẻ như cô cũng không biết làm gì.
“Như vậy, không tốt cho lắm.” Ngải Tử Lam do dự nói, giọng có chút yếu ớt, ngữ khí không kiên định lắm.
“Sao vậy?” Đoàn Hồng Huyên mặt lãnh khốc, không có chút gì là tạm dừng hỏi ngược lại, “Em không phải vẫn luôn muốn tiếp quản Ngải Thị sao?”
Suy nghĩ đó giờ đột nhiên bị nói ra, Ngải Tử Lam không có chút gì là ngạc nhiên.
Dù sao thì Đoàn Hồng Huyên thông minh như vậy, nhất định sớm đã đoán ra suy nghĩ của cô. Cô đó giờ cũng chưa từng có ý định che giấu.
“Không sai.” Ngải Tử Lam không có chút nào che giấu, thẳng thắn thừa nhận.