Đây…. Ngải Tử Lam có chút mơ hồ. Cô không ngờ, Đoàn Hồng Huyên không đưa cô tới bệnh viện, nhưng lại gọi Vương Nhược Thành bác sĩ này tới.
“Bệnh gì a?” Vương Nhược Thành vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Hắn là bác sĩ sản phụ, chỉ có thể khám bệnh phụ khoa, nhưng chỗ này không có thiết bị máy móc, vậy làm thế nào để khám đây? Học cổ nhân hỏi tất cả sao?
Nhưng bất luận như thế nào, hỏi tình trạng bệnh nhân trước luôn không sai mà.
“Cô gái, cô không khỏe chỗ nào?” Một Vương Nhược Thành vẫn luôn ngả ngớn lúc này trên mặt cũng lộ ra mấy phần nghiêm túc hiếm có. Chuyện đối xử với bệnh nhân, hắn quả thực là người vô cùng nghiêm túc có trách nhiệm.
Trông thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vương Nhược Thành, Ngải Tử Lam nhất thời có chút sợ.
Cô có thể có bệnh gì chứ? Chỉ là một chút cảm lạnh thôi mà. Nhưng lời này nếu nói ra…..
“Hắt xì.” Vừa lúc Ngải Tử Lam không nhịn được hắt hơi một cái, giống như là bằng chứng cho lời nói tiếp theo, cô đành thản nhiên nói, “Tôi hình như bị cảm rồi.”
Cảm gì chứ.
Nghe tới câu này Vương Nhược Thành ngây ra hồi lâu mới phản ứng lại, hắn quả thật muốn tức đến bốc khói.
Đêm khuya nhận được điện thoại của Đoàn Hồng Huyên, hắn còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì lớn rồi cơ, không nề hà vội vàng chạy tới, thật không ngờ lại chỉ là chuyện nhỏ như này.
Làm ơn! Hắn tốt xấu gì cũng là bác sĩ khoa sản phụ, đừng vì một chút chuyện cỏn con mà tùy tiện tìm hắn có được không. Thật đúng là đại tài tiểu dụng. Đợi khi nào Đoàn phu nhân mang thai sinh con đi, lúc đó mới thực sự là cần đến hắn.
Chỉ có thể nói, Đoàn Hồng Huyên quả thực là đang rất bảo vệ vợ mình.
Vương Nhược Thành mặc dù tức giận, nhưng vẫn chân thành kê mấy toa thuốc cảm mạo, nhất nhất dặn dò việc chú ý các mục công việc, tiện đó còn phổ cập một chút về dưỡng sinh, có thể nói là cẩn thận từng li từng tí, rất là chu đáo. Dù sao cũng chỉ là hơi cảm mạo chút thôi, vậy mà cũng vẫn quan tâm như vậy.
Đoàn Hồng Huyên lại không cảm thấy sốt ruột gì, vẫn trước sau như một mặt lãnh khốc, ở bên cạnh yên lặng nghe, cũng không biết nghe lọt được bao nhiêu.
“Được rồi, cậu có thể về được rồi.” Thấy nói khá nhiều rồi, Đoàn Hồng Huyên cảm thấy Vương Nhược Thành như đang ăn vạ nơi này vậy, không chút nể nang gì ngầm ra lệnh đuổi đi.
“Đây chính là thái độ của cậu đối với bác sĩ sao?” Vương Nhược Thành bị đuổi đi cảm thấy uất ức, vừa lắc đầu bất lực, vừa sâu sắc một câu ngắn gọn tổng kết, “Khi cần thì cầu xin, khi dùng xong thì lại ném.”
Hắn thực sự không biết, hắn như thế nào mà lại xui xẻo quen với một kẻ như Đoàn Hồng Huyên, muốn sai bảo liền sai.
Mặc dù biết là đùa, nhưng nghe Vương Nhược Thành nói như vậy, dù sao thì anh ta cũng là bị gọi tới khám bệnh cho mình, Ngải Tử Lam vẫn là vô cùng ngại ngùng bày tỏ sự xin lỗi: “Đã làm phiền anh Vương rồi.”
Ai biết được, Vương Nhược Thành biến thành ra bộ dạng, đôi mắt đào hoa mê người cong cong, vui ra mặt nói: “Có gì đâu, xem bệnh cho mỹ nhân là vinh hạnh của tôi mà.”