Trong căn phòng sang trọng hạng nhất của khách sạn năm sao, một mảnh yên tĩnh nhu hòa, ánh đèn màu vàng tỏa ra khiến cho bầu không khí thêm ấm áp.
Đoàn Hồng Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Ngải Tử Lam đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa, sau đó lấy chiếc điều khiển điều hòa, cho nhiệt độ căn phòng tăng lên mấy độ.
Ngải Tử Lam len lén nhìn hắn.
Khuôn mặt anh tuấn sáng láng của anh ta trông như thế nào nhỉ? Lông mày lạnh lùng thanh tuấn, đường nét rõ ràng, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt băng lạnh thường ngày dưới ánh đèn vàng dường như nhu hòa đi chút.
Mặc dù anh ta thường ngày đều lạnh như băng, ít khi nói cười, lại không khiến cô sợ hãi, nhưng trải qua chuyện lần này, trên đường đi anh ta trầm mặc không nói, cũng không có la cô, cô ngược lại lại cảm thấy có lỗi với anh, cảm giác đã phụ sự kỳ vọng của anh.
“Hắt xì, hắt xì.” Đang lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì, Ngải Tử Lam bỗng hắt hơi liên tục.
Đoàn Hồng Huyên lại ở ngay trước mặt cô, Ngải Tử Lam vội che mũi lại, vô cùng ngượng.
Xem ra lần này rơi xuống nước, khó tránh khỏi bị cảm rồi.
“Kéo khăn bông kín vào. Đừng để lạnh.” Đoàn Hồng Huyên khuôn mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm chiếc khăn lông nghiêng xuống trên người Ngải Tử Lam, lạnh lùng hạ lệnh, sau đó xoay người đi ra phòng khách gọi điện thoại, chưa đến mấy phút đã liền trở lại.
Khi quay trở lại, Ngải Tử Lam đã ngoan ngoãn đem mấy chiếc khăn lông dày quấn tầng tầng lớp lớp quanh người, bộ dáng ngoan ngoãn giống như một con tiểu miu đã thu móng vuốt lại.
Nét mặt vẫn luôn lạnh lùng của Đoàn Hồng Huyên lúc này mới hơi giãn để lộ ra ý cười.
Rõ ràng là đã nói muốn che chở cho cô ấy, không để người Ngải gia ức hiếp, vậy mà hôm nay lại như vậy.
Không bảo vệ được Ngải Tử Lam, là lỗi của hắn. Hắn còn hơi sức đâu mà đi trách Ngải Tử Lam nữa.
Nghĩ tới cảnh ở hậu hoa viên, nghĩ tới việc Ngải Tử Lam bị thương, ánh mắt Đoàn Hồng Huyên lại trở nên lạnh lùng thâm u, thầm tự trách mình.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của hắn, không khí một mảnh tĩnh lặng.
“Chuyện hôm nay” Ngải Tử Lam đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cúi đầu, giọng trầm tĩnh ôn hòa: “Xin lỗi.”
Cô nói xin lỗi, một là vì chuyện nội bộ Ngải gia đã gây thêm phiền phức cho bọn họ, mặt khác là vì bản thân đã không làm tốt lời hứa tự bảo vệ mình, cô hi vọng Đoàn Hồng Huyên sẽ không vì những chuyện này mà tự trách bản thân anh ấy.
Dù sao thì, anh ấy một người hoàn mỹ xuất sắc như vậy, không nên vì những chuyện như này mà cảm thấy áy náy.
Hơn nữa, nói cho cùng, chuyện này, là do cô suy nghĩ không cẩn thận. Cô không ngờ, Ngải Tử Kỳ lại dám ra tay.
“Ngải Tử Lam.”
Ngải Tử Lam hốt hoảng khi nghe thấy Đoàn Hồng Huyên hiếm khi gọi cả tên cô ra như vậy, rõ ràng là vô cùng nghiêm túc, lời sau đó chắc chắn vô cùng quan trọng, liền vội vàng tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.
“Đừng bao giờ nói hai chữ xin lỗi với anh.” Ánh mắt Đoàn Hồng Huyên nhìn về phía Ngải Tử Lam dịu dàng kiên định, chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp gợi cảm có một loại ma lực khiến cho người ta an tâm, từng chút từng chút đưa Ngải Tử Lam vào cõi trầm mê: “Bởi vì, anh cam tâm tình nguyện.”