24.2: Tốt cả một đời
Tô Vân Huân
Ngải Tử Lam có chút ngây ra, vẻ mặt không được tự nhiên. Dù sao thì cũng là mối tình đầu 3 năm, trong lòng khó tránh khỏi kích động, có điều lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Không quen, người ở đại học s quá nhiều.”
“Uhm, cũng đúng a.” Tô Mặc Mặc gật gật đầu, không nghi ngờ cô.
Đoạn khúc nhỏ nhỏ này mau chóng qua đi.
Không lâu sau, những thứ nên hỏi đều đã hỏi cả rồi, bầu không khí có chút yên tĩnh.
“Đoàn phu nhân quen Đoàn tổng như thế nào a? Nghe nói là hẹn hò?” Người hỏi trên khuôn mặt treo nụ cười ranh mãnh.
Rốt cuộc cũng đã có người không nhịn được, đem câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi nói ra.
Câu hỏi này, ngược lại có chút khó trả lời a.
Ngải Tử Lam nghĩ nghĩ.
Lúc đầu, cô vốn là thay Ngải Tử Kỳ, đi hẹn hò với Đoàn Hồng Huyên, lại bị hạ thuốc nên không có gặp mặt, mà cô và Đoàn Hồng Huyên lần đầu tiên gặp mặt hình như ở cục cảnh sát, đây không phải một nơi tốt đẹp gì, đương nhiên không thể nói ra rồi.
“Đúng, hẹn hò, chúng tôi quen nhau trong tiệm café.” Ngải Tử Lam đành phải bịa ra.
“Quen nhau bao lâu rồi?” Lại có người phấn khích hỏi.
Ngải Tử Lam không thể nói chỉ quen nhau có một ngày được, đành nói qua loa: “Là bạn bè rất quen thân.”
Họ Đoàn, giới tính nam, 25 tuổi, con một, là doanh nhân.
Ừ…những điều nên biết đều biết cả rồi, cũng coi như quen thuộc đi.
“Đoàn tổng đối với cô như thế nào a, anh ấy xem ra rất lạnh lùng.” Lại có người hỏi dò, giọng chua xót.
Đoàn Hồng Huyên trẻ tuổi mạnh mẽ, tướng mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công, nhưng như vậy thì sao chứ, cả ngày mặt lãnh khốc, lạnh như băng sơn, khó có thể tưởng tượng sẽ chung sống với anh ta như thế nào, ngày thường hẳn là rất vất vả, phải chịu rất nhiều uất ức.
Vừa nghĩ như vậy, giống như cũng chẳng có gì đáng ngưỡng mộ cả. Dù sao thì, phụ nữ vẫn luôn muốn tìm một người đàn ông đối tốt với mình, cuộc sống mới dễ thở.
Câu hỏi này cho dù trả lời thế nào, cũng không được.
Nói không tốt xem, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Đoàn Hồng Huyên, còn nói tốt, cũng không thực là tốt, huống hồ coi như nói tốt đi, những quý cô này nhất định cũng sẽ không tin, cho rằng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Đang lúc chần chừ không biết nên trả lời như thế nào, Ngải Tử Lam cảm thấy đằng sau có một người đến gần.
“Tốt cả một đời.” Giọng trầm thấp mà gợi cảm của Đoàn Hồng Huyên từ phía sau vang lên.
Tốt cả một đời…..Đúng vậy, cũng đã kết hôn rồi, nếu không có ngày ly hôn, thì chẳng phải chính là tốt cả một đời sao?
Ánh mắt Ngải Tử Lam có chút xa xăm, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ.
Đoàn Hồng Huyên nói như vậy, là khách sáo trước mặt mà nói, hay là thật sự nghĩ như vậy? Rõ ràng bọn họ quen nhau chưa lâu, liền hứa hẹn cả đời sao?
Ngải Tử Lam trong lòng nói chung là khó tin.
Bỏ đi, bỏ đi, nghĩ nhiều mà làm gì. Bất kể là thật hay giả, tất cả đều đợi cô tra ra chân tướng cái chết của mẹ, đoạt lại Ngải Thị rồi hẵng tính.
Ngải Tử Lam lắc lắc đầu, xua đi những cảm xúc trong đầu.
Đợi đến ngày đó, cũng không biết sẽ như thế nào. Lòng cô vừa mong vừa không mong.