16.2: Có anh ở đây
Cả ngày hôm nay, Đoàn Hồng Huyên đều ở bên cô bôn ba bận rộn, rõ ràng chỉ là người lần đầu gặp mặt a, hắn lại có thể chu toàn chăm sóc như vậy. Nói không cảm động là giả dối. Đã lâu rồi không cảm nhận được sự ấm áp, Ngải Tử Lam trong lòng có chút chua xót, lại càng thấy ấm áp.
“Cám ơn anh, Hồng Huyên.”
Ngải Tử Lam mang theo sự cảm kích sâu sắc, thật sâu liếc nhìn Đoàn Hồng Huyên, dáng hình anh ta thâm thúy như vậy, ánh mắt mê người như vậy, như có như không mang theo sức hấp dẫn. Anh ta quả là một người đàn ông xuất chúng xuất sắc.
Thời gian lâu, có lẽ cô sẽ rung động mất.
Lại là câu cám ơn này.
Sắc mặt Đoàn Hồng Huyên không ngừng lạnh lùng xuống, ánh mắt hơi lóe, ánh mắt đen láy mê người nhìn Ngải Tử Lam, chỉ có thể bất lực âu yếm một câu: “Đồ ngốc, tắm chút đi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Nghe thấy câu này, Ngải Tử Lam mơ hồ cảm nhận được sự yên tâm.
Dù sao thì, Đoàn Hồng Huyên bây giờ cũng là chồng của cô a, là người cô có thể dựa dẫm vào.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, từ bây giờ trở đi, cô liền có thể đưa tay ra, bắt đầu tra chân tướng về cái chết của mẹ, đồng thời chuẩn bị làm thế nào để đoạt lại Ngải Thị vào trong tay. Đây đối với cô mà nói là chuyện quan trọng nhất.
Những thứ khác, cô không dám nghĩ nhiều, cũng sợ mình nghĩ nhiều.
Trong thư phòng Đoàn gia, lão phu nhân đang ngồi trên ghế, đẩy đẩy mắt kính trên mũi, lật xem một xấp tư liệu dày mà trợ lý Lý đưa tới.
Ngồi đối diện với bà, chính là đứa con trai bảo bối của bà, Đoàn Hồng Huyên.
“Hồng Huyên, người con gái mà con để ý mẹ đương nhiên sẽ không can thiệp.” Lão phu nhân nhìn một chút rồi tùy ý đặt xấp tài liệu lên bàn, coi bộ không quan tâm lắm, ngẩng đầu hướng Đoàn Hồng Huyên, giọng ôn hòa, “Nhưng con tuyệt không thể để gia tộc cô ấy xâm phạm đến lợi ích của Đoàn Thị.”
Tập đoàn Đoàn Thị đã trải qua nguy cơ phá sản mấy năm trước, không dễ dàng gì mới vựng dậy được, trở thành tập đoàn tài phiệt đứng đầu Á châu.
“Điểm này con rất rõ. Ngải Thị căn bản không đáng để lo.” Đoàn Hồng Huyên gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn băng lạnh khi nhắc đến cô mới nhu hòa đi một chút, “Cô ấy là vợ của con, con nhất định sẽ che chở cho cô ấy, ủng hộ những việc cô ấy muốn làm.”
Hắn không phải là không rõ tình hình Ngải gia, nhưng, chuyện này không chút nào ngăn trở được tình yêu của hắn đối với cô, đây chính là người con gái mag hắn vừa gặp lần đầu đã liền si mê.
“Tốt, mẹ tin con có thể xử lý ổn thỏa, dù sao thì cũng là con trai do ai sinh ra chứ.”
Thấy ánh mắt kiên định của con trai, lão phu nhân vui mừng cười cười. Bà nhìn người vẫn rất chuẩn, không chỉ là đơn thuần là qua dư luận bên ngoài. Bà có thể nhìn ra, Ngải Tử Lam không phải là cô gái xấu, cô ấy đáng có được tấm chân tình của con trai bà dành cho.