“Cốc cốc cốc!”
Sao tự nhiên tim cô lại đập gia tốc!
Cô cũng không phải là đến đưa chính mình lên giường anh a!
Lúc cửa được mở ra, cô lập tức nghiêng người qua, “Bỗng nhiên em cảm thấy đói bụng, Chú Diệp trong nhà có còn đồ ăn gì không a!”
Diệp Cô Thâm vuốt cằm suy nghĩ, nhìn chằm chằm cô, “Đi thôi, xuống dưới lầu xem.”
“Cảm ơn!”
Phòng bếp dưới lầu, Đường Tuế Như đứng tựa ở cửa, nhìn anh động tác đánh trứng gà, xắt rau, nấu mì sợi thành thạo, tròn xoe đôi mắt sửng sốt nhìn.
Diệp Cô Thâm thật sự biết nấu cơm!
“Chú Diệp, anh biết em giỏi nhất là nấu gì không?”
“Cái gì? Mì ăn liền?”
“Mới không phải!” Cô bước lên trước vài bước, tay nhỏ chỉ vào bình ngước sôi để nguội, “Em nấu nước sôi không tệ!”
“……” Diệp Cô Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, liền tiếp tục thả mì sợi, “May mắn, trong nhà có người giúp việc, may mắn anh biết nấu cơm, may mắn bên ngoài quán ăn rất nhiều.”
“Em chỉ ăn có một chén nhỏ, anh nấu nhiều như vậy, dư lại anh ăn!” Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Mì trứng cà chua, mặt trên hành thái xanh tươi ướt át với trứng gà vàng nhạt, nhìn khiến cho người ta càng muốn ăn nhiều.
Cô cầm đũa ăn mì sợi, ngẫu nhiên nâng mắt nhìn Diệp Cô Thâm một cái, rõ ràng là muốn thương lượng một chút sự tình với anh, kết quả lại thành chạy đến phòng bếp ăn mì sợi!
Bi kịch!
“Chú Diệp ……” Cô cười tủm tỉm đụng đụng vào tay anh, “Em cực kì khẩn thiết yêu cầu một chút.”
Diệp Cô Thâm buông đũa, dùng khăn giấy xoa miệng, thần sắc nhàn nhạt, “Nói.”
“Anh nghĩ xem! Hai tháng kỳ nghỉ, Chú Diệp nhiều năm như vậy mới có được, vạn nhất anh cứ ngây người ở đây dùng mất hai tháng nghỉ này, về sau làm sao bây giờ? Chẳng phải không còn được nghỉ nữa sao! Em cảm thấy! Anh vẫn nên quay về quân khu đi thôi! Cứ như vậy, Sinh nhật anh, sinh nhật em, Thất Tịch, Lễ Tình Nhân, chúng ta đều cùng nhau vượt qua! Hai tháng cứ như vậy lãng phí, chẳng có tí lời ích gì, đúng không?”
“Ai nói anh nhất định phải ở quân khu mới có thể làm việc?”
“A? Anh là lính, anh không tuân thủ quy định sao?” Cô tự nhiên cảm giác chỉ số thông minh của mình bị tụt giảm.
“Phong Lệ đã trở về, anh ở bên ngoài cũng có văn phòng làm việc, thời gian hai tháng phép anh sẽ sử dụng hợp lý, Nhuyễn Nhuyễn không cần lo lắng.” Ngón tay thon dài của anh gõ gõ lên thành chén của cô, “Ăn nhanh lên!”
“Em ăn no……” Cô vốn dĩ không đói bụng.
Vừa nghe Diệp Cô Thâm không cần trở về quân khu, cô càng thêm không đói bụng!
“Không thể lãng phí đồ ăn, là em nói!”
“Em……” Cô thua Diệp Cô Thâm!
Chỉ còn lại có một miếng nhỏ, cô tự mình gõ tiếng trống trong lòng hăng hái ăn hết, ném đũa xuống liền chạy.
Trong đầu chỉ có một ý niệm, Diệp Cô Thâm muốn ở lại bên ngoài để ức hiếp cô!
Tuyệt đối là như vậy!
——
Đường Tuế Như vừa đến trường học, liền ngây ngốc!
Lý Bất Ngôn lôi kéo cánh tay của cô, nói, “Tuế Tuế, Bạch Thải cũng không biết làm sao vậy, tối hôm qua tự nhiên lại chạy ra ngoài, còn uống say, hơn nửa đêm cầm bình rượu đạp cửa kí túc xác, hiện tại lại bị dẫn tới chỗ giáo vụ!”
Thời Khanh Khanh nhăn khuôn mặt nhỏ, “Cô ấy không phải là cố ý đi!”
Lý Bất Ngôn tán đồng, “Có khả năng!”
“Làm sao bây giờ? Có phải sẽ bị xử phạt không? Tan học chúng ta đi xem thử!” Cô có điểm không hiểu được trong đầu Bạch Thải suy nghĩ cái gì!
Sau khi tan học, mấy người các cô đi đến giáo vụ chỗ.
Chủ nhiệm vừa nhìn thấy Đường Tuế Như đi vào, tròng mắt không ngừng hướng tới bên ngoài nhìn lại, yết hầu nuốt nước miếng, Diệp Cô Thâm sẽ không ở bên ngoài chứ!
“Đuổi học em đi!” Bạch Thải lần thứ 59 nói!