Nam Ương Ương đợi vài phút không có động tĩnh, mới kịp phản ứng chính mình bị chơi xỏ.
Phòng ngủ ở đằng sau lưng cô ta nhưng hiện tại cô ta một chút cũng không muốn gặp cô bé đó.
Tòa nhà hành chính?
Cô ta đi đến cửa phòng, đứng tại ban công trên hành lang, nhìn tòa nhà hành chính sừng sững cách đó không xa, nghĩ đến người đàn ông đang ở bên trong văn phòng, cô ta hận không thể bay qua đó.
Cô ta điều chính tốt tâm trạng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống.
Ký túc xá hành chính, văn phòng chỉ huy và tham mưu trưởng Hồng quân đang ở trước mặt cô ta.
Nam Ương Ương hít sâu một hơi, gõ cửa.
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.
Cuối hành lang cách đó không xa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh, ấm áp khiến cô ta có cảm giác ở trong quân đội cũng không tồi, nơi nào có người đàn ông đó đều là thiên đường.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta cười nụ cười yếu ớt đã luyện từ lâu, tiêu chuẩn như điêu khắc, tim đập không khỏi nhanh hơn.
Thật lâu không nhìn thấy Diệp Cô Thâm rồi.
Khi nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen anh tuấn của Phong Lệ, tâm trạng cô ta chìm xuống đáy cốc.
“Tiểu thư Nam, thủ trưởng không ở đây.”
“Không có? Nhưng vừa nãy cô bé kia nói anh ấy ở đây.” Cô ta muốn nhìn qua thân hình Phong Lệ nhìn vào trong văn phòng.
“Cô nói tiểu phu nhân? Thủ trưởng đại nhân vừa mới được tiểu phu nhân gọi qua đó.” Phong Lệ nghiêm trang trả lời.
“Tiểu phu nhân? Phong Lệ, bọn họ còn chưa kết hôn, anh đã đổi cách gọi rồi hả?” Nam Ương Ương khó thở, Diệp Cô Thâm không ở đây, ngay cả tâm trạng cũng không cần ngụy trang.
“Tiểu thư Nam, tôi chỉ nghe mệnh lệnh của thủ trưởng, nếu như không có việc gì, tiểu thư cũng nên ít đến quân đội, với những người bên kia thủ trưởng sẽ đi nói.”
Nam Ương Ương một mực cũng biết không thể đắc tội Diệp Cô Thâm, ngay cả cha cô ta là tổng thống cũng không dám đơn giản đắc tội với Diệp Cô Thâm, còn muốn cho anh ba phần tình mọn.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Cô Thâm, cô ta liền quyết định cuộc đời này nhất định phải gả cho anh, trở thành vợ của anh.
Cô ta đã rất cố gắng để chính mình trở nên ưu tú.
Thật không ngờ giữa được lại bị một con nhóc tiến đến đã làm tiểu phu nhân.
Mưu kế này thật tốt.
Nam Ương Ương tức giận không thôi, bên kia thủ trưởng Diệp cao cao tại thượng cầm trong tay cây kem, ngồi ở bên giường, nhìn cô gái nhỏ vung cho anh một bên mặt đáng yêu.
“Chảy rồi…” Anh nhắc nhở một câu.
“Chảy rồi, chú Diệp không biết ăn sao?” Đường Tuệ Như quay đầu lại nhìn kem ngon rớt xuống mu bàn tay anh rồi, trong lòng yêu thương không dứt xúc động muốn thè lưỡi liếm lấy kem trên mu bàn tay.
Cô bị suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ.
Có phải vì kem quá hiếm bên trong quân đội đấy!
Cô từng ngụm từng ngụm ăn kém, thuận miệng hỏi một câu: “Vừa mới có một cô gái đến tìm anh, tên là gì?”
“Nam Ương Ương.”
“Nam Ương Ương…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô nỉ non một câu, hương vị kem màu tím nhạt được cô ăn không ít, tay trái rất nhanh gõ bàn phím.
“Chú Diệp, anh biết không? Từ nhỏ không có người nào trước mặt dừng ánh mắt như vậy nhìn tôi, không đúng, anh cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, dùng giọng điệu như vậy chất vấn tên tôi. Còn làm bộ dạng nữ chủ nhân, tôi bực bội lên đây này!” Cô cắn một miếng kem, sữa kem đọng lại trên cái miệng nhỏ.
Diệp Cô Thâm mở lòng bàn tay ra, sữa rơi vào lòng bàn tay của anh, anh nắm thành quyền, ngón trỏ lau khóe miệng cô: “Ăn ngon không?”
“Cũng không tệ lắm…” Thân thể cô ngây ra một lúc, trông thấy tư liệu Nam Ương Ương trước mặt cũng không có quá nhiều.
“Thiên kim phủ tổng thống, quả nhiên thân phận không tầm thường, thoạt nhìn cũng chú Diệp rất xứng nha…” Cô cười tủm tỉm quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú sát lại gần cô.