Không phải Nam Ương Ương ra nước ngoài rồi sao?
Sao lại trở về rồi!
Nhưng mà cũng chẳng sao cả!
Có điều đầu óc cô ta hỏng rồi à, hay dây thần kinh bị chập?
Cô với Diệp Cô Thâm ly hôn lúc nào?
“Cũng đúng, trong lòng Diệp Cô Thâm đã có người khác, chúng ta cũng đều như nhau thôi, đều là người anh ấy không cần!” Nam Ương Ương bỗng đồng tình với cô: “Đều là người đáng thương! Có điều, Đường Tuế Như, nếu cô làm cho nhà cô giúp đỡ ba tôi tiếp tục được bổ nhiệm tổng thống, đến lúc đó cô muốn trừng phạt nhà họ Diệp thế nào cũng được! Để cho cô hả lòng hả dạ, thế nào?
Đường Tuế Như hừ lạnh: “Ha ha…”
“Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô vẫn có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, anh ấy cũng đã không cần cô nữa rồi, đã có người phụ nữ khác rồi! Chính tai tôi nghe thấy, hôm qua anh ấy đi dạo trung tâm thương mại cùng với người phụ nữ khác, tên là Nhuyễn Nhuyễn gì đó?” Nâm Ương Ương sợ Đường Tuế Như không tin, còn nói cả tên đối phương ra.
Đôi mắt đen của Đường Tuế Như nheo lại, bỗng nhiên cảm thấy người trước mặt như một tên hề đang diễn trò trong công viên giải trí.
“Đường Tuế Như, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ chúng ta đều là người bị vứt bỏ, nên có chung mối thù!” Nam Ương Ương đi đến bên cạnh cô, đến lúc đó, chờ Diệp Cô Thâm chán ghét Đường Tuế Như thì cũng chính là cơ hội của cô ta rồi.
Bây giờ cô ta còn chưa chắc chắn lắm, mặc dù bọn họ đã ly hôn nhưng trước đó đúng là Diệp Cô Thâm rất nuông chiều Đường Tuế Như.
“Cô muốn cùng tôi chung mối thù đối phó với Diệp Cô Thâm?” Đường Tuế Như chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Nếu không, cô giúp tôi lấy một thứ đi.”
Nam Ương Ương nghi hoặc theo lời cô cầm túi xách của cô lên.
Đường Tuế Như lấy ra cuốn sổ màu đỏ trong túi xách, mở ra: “Thấy chưa, đây là giấy chứng nhận kết hôn, mặt trên còn chưa có con dấu vô hiệu lực, chứng minh hôn nhân của chúng tôi còn đang có hiệu lực!”
Nam Ương Ương nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Không phải Văn Phi Nhi nói bọn họ đã đến cục dân chính rồi sao?
“Cái nhẫn cưới này rất gây chú ý, tôi cũng không đặc biệt thích thú nên cũng không đeo!” Đường Tuế Như lấy ra nhẫn cưới lần trước Diệp Cô Thâm mua cho cô, cô vẫn cất đi từ hồi ấy.
Nam Ương Ương lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, quăng mạnh túi xách trong tay xuống đất: “Đường Tuế Như, cô chơi tôi đấy à!”
“Cho tôi xin, rõ ràng là cô chạy đến trước mặt tôi ba hoa nói phét! Cầu xin cô lần sau nghe ngóng cho chính xác rồi hãy nói! Cô tới tìm tôi đi đối phó với chồng tôi, cô gan thật đấy! Tôi còn bội phục dũng khí của cô đấy!”
Đường Tuế Như nhặt túi xách dưới đất lên, nhìn sắc mặt Nam Ương Ương trắng bệch: “Không có việc gì thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”
Cô xoay người bỏ đi.
Quả nhiên mang giấy chứng nhận kết hôn bên người là không sai!
Thông minh sáng suốt!
Đường Tuế Như tới hơi muộn, những người khác đã tới đông đủ cả.
Diệp Xán Bạch nhìn về phía sau cô: “Cô vừa đi với ai thế?”
“Không có! Trên đường gặp một người quen thôi!” Đường Tuế Như cười tươi như hoa: “Chúng ta bắt đầu đi!”
“Tuế Tuế!”
“Tuế Tuế…”
Lý Bất Ngôn bất ngờ xông đến: “Hôm nay có chút đặc biệt!”
“Sao thế?” Có cái gì đặc biệt chứ?
Đường Tuế Như nhìn quanh một lượt, thời gian, địa điểm đều không có gì khác mà!
“Đương nhiên, đương nhiên!” Lý Bất Ngôn bày ra một bộ trang phục: “Tuế Tuế, hôm nay chúng ta mặc trang phục diễn, mấy ngày nữa là biểu diễn rồi, còn phải qua tuyển chọn nữa, một tháng nữa là tới ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, mục tiêu của chúng ta chính là được biểu diễn ở lễ kỷ niệm!”
Đường Tuế Như trừng mắt nhìn chằm chằm bộ trang phục màu đỏ: “Đây không phải là bộ váy cổ chữ V hở lưng lần trước đấy chứ?”