“Anh Bắc! Chúng em có việc, cần phải đi trước rồi.” Đường Tiểu Như lôi kéo tay Diệp Cô Thâm, cười tạm biệt anh.
“Em qua đây một lát, tuy là sinh nhật của Đường Đường nhưng anh Bắc cũng chuẩn bị cho em một món quà.”
“Cái gì vậy?” Cô nghi hoặc đi qua.
Anh đưa cho cô một hộp quà được bọc cẩn thận bằng giấy gói quà màu lam.
Tấn Mặc Bắc nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương: “Lên đường rồi hãy xem.”
“Lại còn thần thần bí bí nữa!”
Trong lòng cô hết sức ngứa ngáy, nhìn với vẻ hết sức tò mò muốn biết đây là cái gì.
Vừa lên xe, Đường Tuế Như đã kích động mở ra.
Sau đó, mắt cô trợn tròn lên!
Cái này thì gọi gì là quà?
Một khẩu súng đen xì!
Diệp Cô Thâm ở bên cạnh cầm lên xem, thử đặt trong tay, nhận xét: “Súng dành cho nữ, sức giật không mạnh, ổ đạn sáu viên, khá nhẹ, thuận tiện mang theo bên người.”
“Thế mà anh Bắc lại để cho em mang súng bên người! Thế là trái pháp luật đúng không?” Cô cầm khẩu súng, ước lượng: “Nhẹ thật, bên trong có đạn không?”
“Có!” Diệp Cô Thâm khẳng định.
“Anh còn chưa mở ra xem, làm sao mà biết được?”
“Dựa vào trọng lượng.”
“Không hổ là… chuyên gia!” Cô để khẩu súng trở lại vào trong hộp quà: “Anh Bắc làm thế này là nguyền rủa em! Anh ấy cảm thấy em sẽ gặp phải người xấu, cho nên mới tặng em súng!”
“Em sẽ không dùng đâu!” Cô quăng hộp quà sang bên cạnh: “Chú Diệp, sau này đi ra ngoài anh nhớ mặc áo chống đạn đấy!”
“Anh không cần.”
“Cái gì mà không cần, nhất định phải mặc!” Cô nóng nảy: “Phòng tránh mà! Hôm nay không phải thiếu chút nữa là xảy ra chuyện rồi!”
Nếu không phản ứng nhanh, nói không chừng một đường đạn ấy đã xuyên qua người bọn họ rồi.
Biết cô lo lắng cho mình, Diệp Cô Thâm kề sát tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Thật sự không có tác dụng, nếu nhất định muốn anh chết, cứ bắn thẳng vào đầu, trừ khi đầu anh cũng mặc đồ chống đạn.”
Đầu thì mặc đồ chống đạn thế nào?
Trong lòng Đường Tuế Như đang xoắn lại, vô cùng khó chịu thì một hơi thở mát lạnh ghé sát vào bên tai cô: “Anh dạy em tập súng, còn cả cách phòng thân, lần trước em nói muốn học đúng không?”
“Ừm! Em không quên! Nhất định sẽ học thật tố!”
…
Bọn họ trực tiếp đi tới quân khu.
Đường Tuế Như đã lâu không trở lại phòng Diệp Cố Thâm, nằm ở trên giường nhàm chán chơi trò chơi, còn Diệp Cố Thâm đã vội vàng ra ngoài.
Nhớ tới một chuyện quan trọng, cô lấy máy tính của Diệp Cố Thâm qua, tựa vào đầu giường.
Cô nhanh chóng mở trang web lên, log in.
【Dạ Nguyệt Lương: Năm triệu, mua mạng của Diệp Cô Thâm!】
Đường Tuế Như nhìn màn hình không chớp mắt, nữ đại hiệp này, không biết chú Diệp có thù oán gì với cô ấy đây!
Vậy mà muốn mạng của chú Diệp!
【Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Mạng của anh ấy, tôi muốn!】
【Tam Tuế Tiểu Bạch Kiểm: Tuế Tuế, chẳng lẽ cậu thích anh ta à? Cậu muốn mạng của anh ta làm gì?】
Đường Tuế Như phát điên mất, Diệp Cô Thâm đúng là chồng cô mà!
【Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Đương nhiên là thích rồi! Đây là quân nhân ưu tú nhất của nước ta, trẻ tuổi như vậy mà đã là thiếu tướng, bảo vệ quốc gia, có thể không thích sao?】
【Tam Tuế Tiểu Bạch Kiểm: Tam Tuế của tôi… My love! Thế mà cậu có thể thích người khác, không thích tôi ư…】
Đường Tuế Như kìm nén nhìn màn hình không chớp mắt, biến đi!
Cô nhắn tin riêng cho Dạ Nguyệt Lương.
【Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Lương Lương, Lương Nhi xinh đẹp…】
【Dạ Nguyệt Lương: Không phải tôi muốn mua mạng của anh ấy, là tôi phát hiện có người mua mạng của anh ấy, đối phương cũng rất lợi hại, thử phá giải IP thì lại là địa chỉ giả. Tuế Tuế, cậu có vẻ thật sự rất lo lắng cho anh ta nhỉ!】
【Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Ừm, không phải cậu là được rồi】
Cô còn tưởng rằng bọn họ muốn phản bội bạn bè chứ!
Nhưng mà ngay sau đó trong nhóm nhảy ra một tin nhắn khiến cho cô choáng váng!
【Sát: Nhiệm vụ này, tôi nhận.】