"Tôi không có làm khó dễ anh, tôi nói, anh không đưa tôi đi, tôi tự mình đi." Đường Tuế Như yếu ớt cười, "Nếu như chú Diệp thật sự có nguy hiểm, chẳng lẽ anh có thể bỏ mặc mặc kệ?"
"Có Phong Lệ ở đó, sẽ bảo vệ thủ trưởng!"
"Nếu như những người đó ngay cả Diệp Cô Thâm cũng dám động, một mình Phong Lệ tình là cái gì? Cùng lắm cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi!" Đường Tuế Như vốn không hiểu những vấn đề này.
Nhưng mà cô chỉ nghĩ đến nếu như Diệp Cô Thâm có chuyện gì, cô lại yên tâm thoải mái ở trong nhà, dù thế nào cô cũng không thể yên tâm được!
"Chị dâu giống như đột nhiên trưởng thành..." Lâm Thượng thâm chị có loại xúc động muốn khóc!
Trước kia còn cảm thấy chị dâu này của bọn họ, chính là một đứa nhỏ chỉ biết đùa giỡn gây sự!
Bây giờ lại xem xét đến an nguy của thủ trưởng Diệp!
"Đều là bị buộc!" Giọng nói của cô thoải mái, "Ở vào vị trí nào, sẽ suy nghĩ nhiều hơn, nếu như tôi vẫn còn là nhị tiểu thư Đường gia, mới mặc kệ những chuyện này!"
Xe vẫn đang chạy về phía Diệp phủ.
"Vậy anh còn không mau quay đầu lại!"
--
Phủ Tổng thống.
Trên bàn cơm dài, ngồi không ít người, đều là hạng người quyền quý.
Diệp Cô Thâm ngồi bên cạnh tổng thống, khuôn mặt tuấn tú lãnh tỉnh, bữa ăn tinh sảo trên bàn là Hồng Môn Yến điển hình.
Tổng thống vừa cười vừa nói, "Tôi thấy tất cả mọi người cũng đã ăn no, tôi sắp xếp hí kịch truyền thống của nước Mặc Viêm, chúng ta bây giờ ra sau vườn hoa xem, ban ngày đã chuẩn bị sân khấu kịch."
Đoàn người đi ra vườn hoa phía sau.
Sâu khâu kịch dựng rất cao, to, rất là xa hoa, quả thực là loại hí kịch mà người đời trước rất thích xem.
Chỗ ngồi cũng là truyền thống, hai người một bàn, chính giữa bày một bàn trà.
Diệp Cô Thâm ngồi ở hàng thứ nhất, bên cạnh một tư lệnh già, cùng ông ấy nói chuyện vài câu.
Tổng thống ngồi ở vị trí chính giữa nhất, nhìn sân khấu kịch không dời mắt, dáng vẻ mê mẩn nhập tâm.
Đột nhiên có người ghé vào bên tai.
Có người tìm Diệp Cô Thâm!
Tổng thống quét mắt sang Diệp Cô Thâm, "Không cho vào."
Đường Tuế Như đi vào, nhất định sẽ quấy rầy kế hoạch đêm nay.
Điện thoại của Diệp Cô Thâm run lên, là tin nhắn của Tuế Tuế.
Anh đứng dậy, "Thật là ngại quá, phu nhân của tôi ở bên ngoài, tôi đi ra đón."
Tổng thống vừa nghe cũng lập tức đứng dậy, "Đây là lúc đặc sắc, cậu xem đi, tôi phái người đi đón, nhất định xem đem phu nhân bình an đưa đến."
Nếu như Diệp Cô Thâm ra đón, nói không chừng hai người sẽ trực tiếp rời đi.
"Đúng vậy, ngồi đi! Đoạn đường ngắn như thế, nhất định lập tức đi vào!" Bên cạnh còn có người hùa theo.
Nhưng mà, người tổng thống phái đi còn chưa ra ngoài, Đường Tuế Như đã vào được bên trong!
Cô là vào cùng Tấn Mặc Bắc.
"Nhìn bọn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi không thể cùng Tuế Tuế đi vào sao? Tấn Mặc Bắc ôn nhu yếu ớt cười, con ngươi màu nâu như có như không đảo qua đám người đang ngồi, "Quan hệ giữa chúng tôi tốt!"
"Anh Bắc, tôi đi trước đây!" Đường Tuế Như đi đến trước mặt Diệp Cô Thâm.
Diệp Cô Thâm nhìn thấy bọn họ đi vào, bước chân cũng hướng về phía Đường Tuế Như.
Nên cẩn thận giáo dục lại Lâm Thượng, cái gì cũng nói với cô cả!
Đường Tuế Như lập tức nhào vào ngực của anh, kéo kéo tay anh, ngón tay bất an gảy gảy, "Chú Diệp, em rất nhớ anh đấy!"
"Lém lỉnh, anh cũng nhớ em!" Diệp Cô Thâm sờ sờ sợi tóc của cô, "Tới đây ngồi."
Chỗ bên cạnh Diệp Cô Thâm nhường ra, Đường Tuế Như ngồi bên cạnh anh.
Trường hợp đêm nay, thoạt nhìn như là xem vui, nhưng sao có cảm giác bọn họ mới là con hát chứ?
Đường Tuế Như vừa ngồi xuống, Tấn Mặc Bắc đứng ở bên cạnh cô, "Tiểu Tuế Tuế, em có chú Diệp liền quên mất anh Bắc của em rồi hả?"