"Tuế Tuế. . ."
Diệp Xán Bạch ngồi ở bên giường, nhìn cô ăn: “Ăn ngon không? Em còn đau không?”
“Không đau, cảm ơn cháu trai quan tâm!” Đường Tuế Như cười ôn hòa.
Cháu trai!
Diệp Xán Bạch cười không ra tiếng: “Em không biết thật ra quan hệ thông gia giữa hai nhà Đường Diệp thì chúng ta càng xứng hơn sao? Ít nhất chúng ta không có sự khác biệt! Anh lớn hơn em hai tuổi, khác biệt không nhiều.”
“Cháu trai, cháu nói chuyện với thím như vậy sai, không sợ chú quay về tính sổ hả? Đến lúc đó tôi phải làm sao để lấy lại trong sạch đây.” Đường Tuế Như tiếp tục ăn bữa tối.
Mặc dù trước kia cô cũng từng nghĩ qua nhưng bây giờ cô cảm thấy Diệp Cô Thâm rất tốt, cô yêu thích cảm giác bên cạnh Diệp Cô Thâm.
Bọn họ đều không nói qua yêu đương, nhìn Diệp Cô Thâm rõ ràng không hiểu tâm tư con gái còn cùng cô đi dạo phố, đi xem phim, dùng thời gian quý báu của anh để ở cạnh cô. Cô rất vui vẻ!
Cảm thấy rất hạnh phúc.
“Chúng ta vốn rất trong sạch, em muốn không trong sạch?”
“Không muốn, anh rất rảnh rỗi sao? còn không đi?” Đã ngồi trong phòng hai giờ rồi.
Không nhàm chán sao?
Diệp Xán Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh tới trông coi em, không cho em xằng bậy! Lỡ may em chạy ra ngoài có chuyện gì xảy ra, anh biết bàn giao thế nào với chú đây.”
Đường Tuế Như không vui: “Tự tôi nói với anh ấy là được! Tôi cũng không có chạy loạn, tại sao trong lòng mọi người lại là con nhóc không hiểu chuyện chứ? Yên tâm đi, mẹ tôi sẽ coi chừng tôi.”
Diệp Xán Bạch ngã lưng ra sau, tựa vào ghế ngồi cô thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?
Là anh ấy thuận miệng lấy một cái cớ thật ra chỉ muốn ở cùng cô mà thôi, kết quả lại bị cô nói như vậy.
Chú nhất định rất yên tâm cô, cảm thấy chuyện này có chút ngây thơ.
“Anh rảnh rỗi không có việc gì nên tìm em.” Diệp Xán Bạch tiếp tục cố chấp.
Đường Tuệ hư nhìn về phía anh ấy, cảm thấy không ổn, lập tức thu ánh mắt: “Tôi ăn no rồi.”
Mẹ ở phòng cha sao giờ vẫn chưa về.
Muốn chồng không muốn con gái nữa sao?
Diệp Xán Bạch đứng dậy thu dọn, Đường Tuế Như nhìn thẳng.
Đàn ông Diệp gia đều cần cù như vậy sao?
“Thu dọn xong rồi, cháu trai có thể đi.”
“Vẫn còn sớm, anh với em cùng chơi game.” Diệp Xán Bạch lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống lần nữa: “Đến đây đi.”
Bọn họ còn chưa từng cùng nhau chơi đùa.
“Đến đây, thím mang cháu đi.” Đường Tuế Như kích động lấy điện thoại ra, trong phòng bệnh rất nhanh truyện đến tiếng chơi game.
Đường Tuế Như thao tác không rồi, Diệp Xán Bách chăm chú tùy tiện đánh, đi theo bên cạnh Đường Tuế Như.
“Anh, anh lại đoạt đầu chúng ta rồi.” Đường Tuế Như nhìn màn hình: “Anh đi một bên khác.”
“Như vậy, em đi sau anh, anh cho em cướp đầu người về.” Diệp Xán Bạch nói chuyện đồng thời đến trước mặt cô: “Đi theo anh.”
“Mới không cần đấy.” Đường Tuế Như một chuyến đi ra đường khác.
Diệp Xán Bạch giở khóc giở cười nhìn bé gái của cô trong game chạy xa, khẽ vấp ngã như là đang cười anh.
Chơi mấy ván sau đó gặp đội lợi hại , đã thất bại.
Cô nhìn thời gian: “Cháu trai, đã không còn sớm nữa, tôi cần nghỉ ngơi, anh về trước đi. Nghe lời thím nói, mừng năm mới cho cháu đại hồng bao!”
Diệp Xán Bạch đứng dậy: “Được, chờ đại hồng bao.”
Đường Tuế Như vừa thu xếp, mẹ Đường mới đến, sau khi cô ngủ thì lại đi!
__
“Anh…theo dõi tôi? Lý Hành Nhạc anh có phải đầu óc bị úng không?” Mắt to Lý Bất Ngon nhìn người Lý Hành Nhạc!