Hai mặt nhìn nhau, thoạt nhìn anh ta giống như là lão đại nhóm người này nhìn cô.
“Làm sao? Tôi bị mấy người đánh thành như vậy, không tin tôi vậy ngồi tù đợi đi nha. Đường tưởng rằng người khác có thể cứu các người ra. 5 năm là ít.” Đường Tuế Như muốn thăm dò một chút.
“Tiểu thư Đường, cô đã bị thương như vậy mà vẫn không quên uy hiếp chúng tôi. Bệnh viện Đường Khang coi mạng người như cỏ rác, nhưng trong Seven Nights các người đánh tôi trước đấy.” Người kia một chút cũng không sợ.
Bộ dạng như vậy không giống người dân thường.
“Rõ ràng các người đánh trước, đừng có nói hưu nói vượn, thêu dệt vô cớ, năng lực đổi trắng thay đen của các người rất không tệ đấy.” Vết sẹo trên trán của Đường Tuế đau thêm vài phần.
Cha mẹ cô ở trong quán làm sao có thể động thủ trước, cũng không phải ngốc!
“Chúng tôi nói đều là sự thật.” Người nọ nói to lên.
Đường Tuế Như cười cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn những kẻ không phải người thân của ông lão: “Tôi còn không biết các người có lòng tốt như vậy, mà ngay cả không phải trưởng bối của mình, Có thể khóc thương tâm như vậy xuất đầu lại lợi hại vô cùng đó. Vị này tôi gọi là ông Trương, ông cùng lão tiên sinh Trần qua đời có quan hệ gì vậy!”
“Con trai.” Người đàn ông chắc chắn nói.
Đường Tuế Như cảm thấy mình vẫn không đủ ứng phó chuyện này, chính mình quá vội vàng rồi.
Quả thực người bảo thủ nha.
“Tuế Tuế.”
Đường Tuế Như hơi nghiêng đầu, chống lại đôi mắt đào hoa, cô có ấn tượng với người này, anh em của Diệp Cô Thâm, Tô Túy!”
“Loại chuyện này vẫn để tôi xử lý thì hơn. Cô ra ngoài uống trà sữa, nước trai cây hay cà phê gì đó đi, nếu không thì tiểu tử Cô Thâm lại nói chúng tôi không giúp cô, nhất định phải chết.” Tô Túy lười biếng kéo ghế xuống, vắt chân dài: ‘Đi chờ xem.’
“Được rồi.” Cô kỳ thật muốn coi xem.
Tô Túy là người trẻ tuổi nhất bộ ngoại giao, miệng nhất định rất biết ăn nói.
Đường Tuế Như đứng ở bên ngoài, cầm điện thoại di động muốn gọi cho Diệp Cô Thâm.
Ven đường bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe, ánh mắt Đường Tuế Như nhìn chằm chằm, đây không phải xe Cô Diệp Thâm sao?
Chẳng lẽ anh đi đắc huấn dã ngoại đã nhanh trở về rồi.
Cô kích động chạy tới, mặt hớn hở: “Chú Diệp…”
Trong lòng hưng phấn tung tăng như chim sẻ, cô không biết được thấy Cô Diệp Thâm sẽ vui vẻ đến như vậy đấy!
“Chú Diệp…”
Lý Hành Nhạc bước xuống xe, nhìn thấy Đường Tuế Như xông đến có chút trở tay không kịp, nếu như không phải bà xã của người anh em, anh sẽ mở hai tay nghênh đón.
Thế nhưng mà không thể nha.
Diệp Cô Thâm sẽ giết anh ta mất.
Đường Tuế Như thắng gấp, đứng trước mặt Lý Hành Nhạc, bởi vì chạy quá nhanh mà đôi má hồng, ngực phập phồng sâu sắc.
Đường Tuế Như sửa sang lại mái tóc: “Tại sao lại là anh, sao anh từ trên xe chồng tôi xuống. Anh không có xe à, làm tôi kích động như vậy.”
“Tôi muốn lái nó. Nếu cô muốn lái xe của tôi cũng được.” Lý Hành Nhạc hai tay chọc túi quần, không đếm xỉa tới dựa xe: “Cả người cô đều tổn thương còn chạy khắp nơi, không sợ chồng cô về nhà biết được sẽ đánh đấy.”
“Anh ấy sẽ không.” Đường Tuế Như quay người trở về.
Lý Hành Nhạc, tên khốn, tức chết cô mà!
“Tôi tới giúp cô được không nào? Bạn thân cô đã lâu không gặp, tôi muốn gặp cô ấy đấy.” Lý Hành Nhạc lười biếng đứng sau lưng cô.
“Về nha.” Đường Tuế Như bỗng nhiên quay đầu, đứng trên bậc thang nhìn anh ta: “Có phải anh chọc tức cậu ấy? Ngày đó anh đưa cô ấy về trường học, ngày hôm sau cậu ấy tâm trạng không tốt đã về nhà rồi.”