Thì ra, ông già kia đã ở bệnh viện được một tháng, lúc ấy đã nói rõ ràng đưa tới quá muộn. Coi như có trị liệu cũng chỉ kéo dài nhất được một tuần, người nhà nhất định kiên trì trị liệu.
Hao tốn tiền chữa trị quá lớn, không đạt được kỳ vọng của bọn họ, người thì đã chết nên hiện tại muốn làm ầm ĩ lên, nghe nói phí hậu kỳ còn nợ mười vạn chưa trả.
Làm ầm ĩ lớn như vậy, chẳng những không muốn trả tiền thuốc men còn muốn bồi thường tiền. Thật sự là da mặt dày!
Còn gọi đến cả truyền thông, chuyện này xử lý không tốt đối với thanh danh bệnh viện Đường Khang ảnh hưởng rất lớn.
“Ba ba, chuyện này, chúng ta có phải có lỗi không? Chúng ta có có lý không?” Đường Tuế Như ngồi trên xe quan tâm hỏi thăm.
“Đương nhiên có lý, cha làm việc, lúc trước là ký hợp đồng, người nhà kiên quyết muốn trị liệu trị liệu hiệu quả thế nào, còn tiền thuốc men. Hiện tại người không còn nhưng chúng ta cũng đã tận lực. Con gái ngoan, bọn họ cãi nhau mà trở mặt, đều không để ý tới. Con yên tâm.”
“Thế nhưng đối với bệnh viện chúng ta ảnh hưởng rất lớn.” Ánh mắt Đường Tuế Như nhìn bức băng rôn treo phía sau xe: “Con muốn kéo băng rôn đó xuống.”
“Không nóng nảy đợi buổi tối có người xử lý.”
Đợi buổi tối, nhưng cô không đợi kịp rồi.
Nhưng cô đang trên xe, lại không thể nhảy xuống.
Trong nhà hàng Seven Nights, tiếng ồn ào huyên náo, Đường Tuế Như đã cảm thấy phiền chán.
Ăn cơm cũng không thể ngăn miệng bọn họ được.
Vẫn ồn ào lợi hại như trước.
“Viện trưởng Đường, anh nói bồi thường thế nào, thiếu đi một trăm vạn, chúng ta không làm. Lúc này mới tới bệnh viện của an bao lâu, lúc trước nói như thế nào?”
Thật ra những người này đều muốn tiền nha.
Đường Tuế Như chăm chú nhìn, thấy Diệp Cô Thâm gọi điện liền ra ngoài.
Trên hành lang Kim Bích Huy Hoàng, Đường Tuế Như tựa vào vách tường lạnh buốt: “Chú Diệp, chú đang ở chỗ dã ngoại sao? Đã trông thấy sói rắn rồi?”
“Đêm nay xuất phát, bây giờ còn đang quân đội.” Diệp Cô Thâm mặc trang phục ngụy trang, đứng cạnh xe Jeep, sắc mặt lạnh lùng nói chuyện.
“Anh thuận buồm xuôi gió.”
“Không nói chuyện nhiều được, anh còn mấy phút nữa.” Hôm nay anh đến quân đội về sau vẫn còn bận rộn, hiện tại thật vất vả.
“Đương nhiên muốn tâm sự.” Dù sao cô cũng không muốn đi vào.
Bên trong thật sự quá ồn.
Hai người nói chuyện thêm vài phút, trong lòng Đường Tuế Như lo lắng liền tắt điện thoại.
Vừa mới đi vào, liền trợn tròn mắt.
Hai người lôi kéo cha Đường, bình rượu hướng nện lên người cha Đường.
“Các người làm cái gì! Thả ba ba tôi ra.”
“Khốn nạn!”
“Bảo vệ, bảo vệ.”
Lần đầu tiên cô hối hận mình là người phụ nữ tay không tấc sắt, không thể bảo vệ cha mẹ.
Cái gì cô cũng không làm được.
Đầu đau quá, phía sau lưng cũng đau, chung quanh thật ồn ào.
“Tuế Tuế.”
“Không được, đừng đán con gái tôi.” Mẹ Đường che người cô lại.
___
“Á…”
Mí mắt Đường Tuế Như nặng trĩu dần mở ra: “Chú Diệp, em đau.”
“Con gái, mẹ đây.” Mẹ Đường ngồi trên giường, nhìn cô liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé: “Con gái, thật là đầu đất mà.”
“Mẹ…” Đường Tuế Như mở to mắt, trên trán mẹ Đường cũng có dán vết thương: “Mẹ cũng bị thương.”
“Mẹ đau lưng, con mẹ bị đánh, con ở bên ngoài thật tốt không nên vào chứ! Ngốc à. Cái gì cũng không có đã xông về phía trước.” Mẹ Đường ôn như vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Ngồi xuống, ăn ít đồ.”
“Ba ba đâu.”
“Ba ba thương nặng hơn, vẫn còn đang nằm.”
“Con muốn đến thăm ba ba.” Đám người kia thổ phỉ dã man.
Người nào nha.
Cô hoài nghi có người cố ý.