Diệp Cô Thâm ôm cô, nhẹ nhàng ôm, cảm giác được trước ngực mềm mại của cô. Chuyện tốt như vậy không thể cho người đàn ông khác biết được.
“Cho nên chuyện em tiến vào giới giải trí, chú Diệp, anh căn bản sẽ không đồng ý?” Cô cười hỏi.
“Đương nhiên sẽ không.”
“Em biết ngay!” Cô dần buông anh: “Nhanh đi tắm rửa, ngày mai em tìm Lý Tử sửa kịch bản.”
“Đêm nay váy ngủ, rất đẹp.” Diệp Cô Thâm không buông cô: “Đi ngủ.”
“Váy ngủ đẹp như vậy, chú Diệp có phải muốn xé không?” Cô nghịch ngợm đến giường: “Vậy không cho anh xé!”
“Anh là người dã man vậy sao? Em chờ đấy.”
Cô nhóc rõ ràng đang khiêu khích anh nha.
“Lêu lêu á…” Đường Tuế Như lè lưỡi về phía anh: “Đợi lấy anh cũng không thể làm được gì.”
Sở dĩ Đường Tuế Như dương dương đắc ý, nguyên nhân là lúc Diệp Cô Thâm đi ra, cô đã không ở trong phòng.
Chọc Diệp Cô Thâm, cô sao sẽ ngoan ngoãn đợi ở trong phòng để bị anh bắt nạt, sớm đã chạy mất dạng rồi.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm vào giường chống, bước sang đối diện: “Mở cửa.”
“Em ngủ!” Cô nằm trên giường lớn mềm mại, vậy mà cảm thấy có chút ngủ không quen.
Cô rõ ràng mới ngủ giường cứng vài ngày.
“Không để cho có cơ hội xé váy?”
“Không cho! Kiên quyết không cho. Chờ anh cắt chỉ rồi nói sau.” Anh nhất đinh không thể vận động kịch liệt được.
Lần trước cô đã hối hận muốn chết rồi.
Đường Tuế Như nghe thấy tiếng cửa chuyển động, cô ngồi dậy, nhảy xuống giường: “Đến rồi.”
Cô không mở cửa, lương tâm gây khó dễ nha.
Cửa vừa mở ra, cô đã lọt vào trong ngực anh, bàn tay lớn đã tiến vào trong váy ngủ của cô “Em xem, không cần xé.”
“Cũng không được xé, váy đẹp như vậy.” Đường Tuế Như ở trên người của anh: “Chú Diệp, giường mềm anh xác định muốn ngủ.”
“Xác định, em còn mềm hơn giường anh đều có thể ngủ.”
“…” Cô vẫn có xương sống được không?
¬___
Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt chiếc vào gian phòng.
Bức mành màu xanh đậm đung đưa theo gió nhẹ, trên giường lớn mềm mại, cô gái nhỏ giật mình.
“A…”
Lý Bất Ngôn dụi dụi con mắt, thu chân dài lại, ồ, giường phòng ngủ lúc nào giộng như vậy rồi hả?
Cô ta trở mình, càng dần càng mở to mắt, trông thấy một bên mặt của người đàn ông bên cạnh.
Ánh mắt cô ta nhìn dần xuống dưới, người đàn ông trần truồng, sinh lý đặc thù nam giới sáng sớm khắc trong đáy mắt.
“A…”
Lý Hành Nhạc xuống giường, kéo chăn mỏng quấn không ngừng lấy: “A…”
Cô ta lăn xuống mặt đất mới chú ý toàn thân mình lõa lỗ, thậm chí còn dày đặc các dấu hôn.
Tối hôm qua, chẳng lẽ bọn họ…
Lý Hành Nhạc châm rãi ngồi xuống, tựa ở đầu giường, không đếm xỉa tới xoa tóc, ánh mắt lười biếng mở ra: “Em nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”
“Anh anh anh đồ đểu! Chúng ta…” Lý Bất Ngôn không thể tin được, chính mình tại sao lại ở trên giường Lý Hành Nhạc.
Hơn nữa còn…
Ánh mắt cô ta nhìn vết đỏ trên giường, nước mắt lập tức cuồn cuồn rơi xuống: “Không, không muốn…”
“Không muốn cái gì? Tôi hôm qua say thành cái dạng gì, không nên quấn quít anh đấy.” Lý Hành Nhạc bước dài xuống giường: “Đừng khóc, anh không thích nhìn con gái khóc.”
“Anh biết cái gì! Tôi muốn tố cáo anh!” Lý Bất Ngôn ngooid xổm xuống, tựa vào tường, khóc không thành tiếng.
Cô vậy mà cùng Lý Hành Nhạc đã xảy ra quan hệ!