“Được.”
Diệp Cô Thâm đồng ý dứt khoát, làm cho Đường Tuế Như có chút ngây người.
Cô bưng chậu nước ấm, khăn mặt nóng ướt trông tay nhìn trên giường chỉ còn lại quần lót của Diệp Cô Thâm, nuốt một ngụm nước bọt.
Tinh thần cô tăng cao, bò lên giường: “Chú Diệp, em đến rồi!”
“Đến đây đi.”
“…” Đường Tuệ Như ngỡ ngàng cảm giác đoạn đối thoại này có chút là lạ đấy.
Là cô nghĩ nhiều sao?
Cô đứng trên giường, hết lần này đến lần khác cái kia cao lớn nằm trong Diệp Cô Thâm.
Xem anh vừa mới làm tiểu phẫu, chăm sóc anh nha!
Cô cầm khăn lông ướt, lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh anh, bắt đầu lau tỉ mỉ trên người anh.
Hình như anh vừa tắm rửa qua, trên người rất sạch sẽ đấy.
Cơ bụng khắc rõ ràng, cô nhìn thấy, bàn tay nhỏ bé sờ soạng đi lên, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh run rẩy.
“Em chạm nhẹ nha.” Nhuyễn Nhuyễn nói nhìn về phía anh.
Ánh đèn nhạt nhạt chiếu xuống, khuôn mặt Diệp Cô Thâm như thế nào cũng thấy rất đẹp trai nha!
Khăn của cô di chuyển trên đùi anh, nhẹ nhàng lau sạch, cẩn thận, ánh mắt không dám nhìn lên trên.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm vào gò má cô, động tác cô ôn nhu cẩn thận từng li từng tí, nửa điểm cũng không bỏ qua.
Bàn tay nhỏ bé non mềm của cô thình thoảng lơ đãng sờ nhẹ qua da thịt anh, thân thể phản ứng càng thêm thành thật.
Đường Tuệ Như xuống giường giặt sạch khăn mặt, lần nữa bò lên giường, mắt to nhìn đến bẹt quần của anh: “Ách..”
Cô đỏ mặt cúi đầu xuống, tâm tư hỗn loạn lau bắp chân cho anh: “Nó lên, làm sao bây giờ?”
“Không cần xen vào!”
“Mặc kệ? Anh xác định?” Đường Tuế Như liếc mắt nhìn anh: “Được rồi.”
Cô mặc kệ là được.
Thế nhưng mà…
Hình như càng lúc càng lớn hơn.
“Chú Diệp…” Cô nhỏ giọng một câu: “Cái này, chú có muốn tắm nước lạnh hay không?”
“Anh có thể đi tắm sao?” Bỗng nhiên Diệp Cô Thâm kéo cổ tay của cô, hầu kết nhấp nhô cao thấp, giọng nói mát lạnh có vài phần khàn khàn quyến rũ: “Nhuyễn Nhuyễn, giúp anh.”
“Vừa mới nói không cần lo mà, hiện tại muốn em hỗ trợ!” Đường Tuệ Như liếc mắt: “Dùng tay?”
“Em muốn dùng nơi khác sao.”
“Anh có thể không như vậy được không? Em chỉ lau thân thể anh mà thôi, ai bảo anh nghĩ lung tung.” Anh như vậy mà có thể phản ứng.
Cô nên nói cái gì?
Ngược lại Diệp Cô Thâm vẻ mặt thản nhiên, ngay cả ánh mắt cũng gợi tình, càng nhìn càng khiến người say mê.
Bàn tay nhỏ của cô ôm lấy ống chân anh, khí thế mập mờ.
“Muốn hôn em.” Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm cô: “Có được không?”
“Vâng.”
Sau khi cô nói xong, bị anh hôn môi kịch liệt, hơi thở của anh đến gần mang tất cả không khí trong miệng của cô nuốt lấy, sau đó lại trả lại cho cô.
Kỹ thuật hôn Diệp Cô Thâm, lúc ban đầu giống như cô không lưu loát, trở nên dần thuần thục.
Đường Tuế Như cuộn trong anh, cái miệng nhỏ không ngừng hô hấp, cảm giác vật trong bàn tay của cô càng dần càng đứng thẳng.
Bỗng nhiên cánh môi ấm áp Diệp Cô Thâm dán vào tai cô, thấp giọng nói: “Em tới đi.”
“Em..” Cô làm sao tới đây.
“Vừa nãy em muốn mà.” Ngực Diệp Cô Thâm phập phồng lợi hại, mỗi động tác dù nhỏ cùng với cô đều là dụ dỗ trí mạng.
“Em vừa nãy chỉ muốn lừa anh một chút để em xem vết thương…” Giọng nói của co càng nhỏ tới mức không nghe được.
Cô muốn ở trên anh, ngủ với Diệp Cô Thâm?
“Vâng.”
Cô cảm giác nhất định mình bị đầu độc rồi, vậy mà thực sự ngồi ở trên người của anh.