“Là phong nhã đấy.” Nhất là cô từng thấy dáng người Diệp Cô Thâm nha.
Đường Tuế Như một mực mê mang trở về phòng ngủ. Bọn họ rửa mặt mà cô nằm trên giường bắt đầu nhắn lại cho Diệp Cô Thâm.
[ Vừa họp câu lạc bộ kịch về, không có lấy lại cái gì, anh đang làm cái gì vậy? Có phải ngủ rồi không? ]
Lập tức nhận được tin nhắn Diệp Cô Thâm gửi.
[ Có khi chênh lệch, bên anh vẫn là ban ngày. ]
Đường Tuế Như: “…”
Cho nên căn bản không tồn tại hình ảnh tưởng tượng của Lý Bất Ngôn vừa nãy!
Tưởng tượng tan vỡ!
[ Em đi ngủ, chú ý nghỉ ngơi ]
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như thiếu chút cái gì.
Giống như ma xui quỉ khiến, cô lại nhắn thêm một câu: không được gặp chuyện không may.
Cô không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện không may.
[ Ngủ ngon, Nhuyễn Nhuyễn. ]
Cô giống như cảm thấy anh đang bên cạnh mình, nói nhẹ vào tai cô.
Lỗ tai cô tê dần, để điện thoại xuống, đi xuống giường rửa mặt.
Không được suy nghĩ, cô chính mình cũng không biết vậy mà sẽ nghĩ anh như vậy.
Câu lạc bộ kịch giao kịch bản cho Lý Bất Ngôn và Thời Khanh Khanh, cả hai người đều tưởng tượng vô cùng giỏi.
Đường Tuệ Như hoàn toàn không lo lắng.
Ngược lại Diệp Xán Bạch vô cùng quan tâm đến tiến độ kịch bản, thường xuyên hỏi cô.
Đường Tuế Như nói không phải cô phụ trách, đưa số điện thoại Thời Khanh Khanh cho anh ấy.
Xa Diệp Cô Thâm đã được gần một tuần rồi.
Tuy nhiên mỗi tối đều sẽ nói chuyện phiếm nhưng vẫn cảm giác thiếu một chút cái gì.
“Chị dâu! Lão đại quay trở về rồi! Em tới đón chị!”
Là tin nhắn Lâm Thượng.
Diệp Cô Thâm trở về rồi, sao anh không tới đón?
Trong lòng Đường Tuế Như không quan tâm đã đi rồi.
Trên xe về nhà, từ trước tới nay Lâm Thượng đều nói giỡn với cô.
“Xem ra các người đi công tác thật vui vẻ nha!” Cô chỉ lo lắng Diệp Cô Thâm gặp chuyện không may.
Không có việc gì thì tốt rồi.
“Chuyện đó làm sao có thể, lão đại không nhìn thấy chị dâu làm sao có thể vui vẻ được.” Lâm Thượng cười ha hả nói.
Lão đại a!
Tôi không sửa được nha.
Đón chị dâu nhỏ về nhà, tại sao lại không để cho Phong Lệ đi.
Bi kịch nha.
Đường Tuệ Như một đường không nghi ngờ trở về nhà: “Chú Diệp!”
“Thủ trưởng ngồi phi cơ mệt mỏi, đang nghỉ trên lầu.” Lâm Thượng nhìn lên trên tầng.
Đường Tuệ Như đi lên tầng, trong lòng có chút tung tăng như chim sẻ.
“Chú Diệp!” Cô đi thẳng vào phòng Diệp Cô Thâm, rõ ràng đang ngủ.
Xem ra thật sự mệt mỏi.
Cô từ từ đi qua, cúi người tới gần anh. Bỗng nhiên eo nhỏ của cô bị ôm lấy, cặp mắt mở ra, đôi mắt đen thâm thúy nhìn tới.
“Anh đã tỉnh? Có phải em làm ồn dến anh?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Không có.” Diệp Cô Thâm ngồi xuống, bàn tay lớn kéo eo nhỏ của cô, dùng sức rất lớn, cô đã tiến vào trong ngực của anh.
Lồng ngực nở nang, quen thuộc ôm ấp hoài bão, hơi thở mát lạnh, còn có…
Mùi thuốc.
Diệp Cô Thâm bỗng nhiên bị cô ép đến, cũng không biết cô gái nhỏ lấy sức lực ở đâu.
Đường Tuế Như cởi giày, lật qua bên giường giống như hông dám nằm lên người anh, cái mũi nhỏ ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, bàn tay nhỏ kéo áo của anh lên.
“Nhuyễn Nhuyễn?” Diệp Cô Thâm đè tay nhỏ bé của cô lại: “Em muốn rồi hả?”
“Chẳng lẽ anh không muốn?” Cô mắt to vô tội hỏi: “Em nhớ anh lắm, muốn ôm anh!”
“Chốc nữa ăn cơm rồi, anh không muốn mặc lại.” Sắc mặt Diệp Cô Thâm nói dối không chợp mắt.
“ Thì ra chú Diệp cũng không phải nghĩ như em nghĩ, yêu thích em. Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn( tạm chia tay), vừa mới gặp mặt nhất định sẽ rất muốn ôm ấp một cái đấy, nhưng anh…vậy mà cự tuyệt em!”