Đường Tuệ Như tay nhỏ đẩy lồng ngực ra, "Em không sao, thầy Trần, thầy thả em xuống đây đi!"
"Em thật sự không có chuyện gì!"
"Trên người hắn không chảy máu, vậy máu trên người em là nơi nào tới?" Trần Tri Nam không tin, cô gái nhất định đa bị thương.
Nhất định là vừa giãy dụa quá mạnh.
"Em thật sự không có chuyện gì!" Đường Tuệ Như xoay mòng mòng, "Đây là kinh nguyệt!"
Bước chân dồn dập của Trần Tri Nam hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đặt cô dưới bóng cây.
Đường Tuệ Như chạm đất liền muốn chạy.
"Đợi một chút." Trần Tri Nam cởi âu phục, hai tay vây quanh eo cô, "Che lại đi."
"Em tự mình làm! Cảm ơn thầy!" Đường Tuệ Như buộc âu phục vào eo nhỏ, sáng sớm hôm nay quả thực ám ảnh!
"Thầy Trần, em, cái này. . . . . ." Cô có chút ngượng ngùng, "Em về ký túc xá trước, thay quần áo lập tức trả nó cho thầy, thầy ở văn phòng hay trên lớp?"
"Tôi ở văn phòng chờ em." Trần Tri Nam nói xong liền rời đi.
Đường Tuệ Như một đường chạy về ký túc xá.
Giờ này đã là giờ đi học, phòng ngủ không có bất kỳ ai.
Cô rửa sạch một hồi, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, mới phát hiện trên âu phục Trần Tri Nam dính một vết máu.
Xong, âu phục đắt giá như vậy, không thể dùng nước giặt là sạch.
Tên nam sinh kia là ai a!
Không hiểu tại sao lại xuất hiện!
Đường Tuệ Như đem âu phục mang đến tiệm giặt quần áo, sau đó phải thông báo cho Trần Tri Nam nói rằng tạm thời không thể trả lại, liền đi đến văn phòng.
Đứng bên ngoài phòng giáo viên đợi mấy phút, đã nhìn thấy người nam sinh kia đi ra.
Nam sinh nhìn cô một cái, liền dời tầm mắt.
Đường Tuệ Như theo sau, "Đứng lại!"
"Làm sao? Vừa nãy ôm không đủ, bây giờ còn muốn được ta ôm?" Nam sinh cà lơ phất phơ nhếch miệng.
Tay Đường Tuệ Như cầm lên con dao, chậm rãi quơ quơ, "Cậu có thể thử một chút xem dao của tôi có sắc bén hay không!"
"Cô. . . . . ." Nam sinh rõ ràng không nghĩ tới khuôn mặt khả ái như vậy, dĩ nhiên lại mang theo dao bên người.
"Nói đi! Là ai kêu cậu làm như vậy ? Chúng ta căn bản chưa từng quen biết, dù ngươi có thích ta, không được chấp nhận cũng không lao vào ôm ta! Trừ phi. . . . . ." Cậu ta có vấn đề về đầu óc!
"Khuôn mặt cô xinh đẹp như vậy, tỏ tình không được, lúc ấy lỗ mãng là do quá xúc động, làm sao có khả năng có người sai khiến tôi, yêu thích một người còn cần người sai khiến, tôi cũng không phải người không có tôn nghiêm!" Khóe miệng một vệt cười xấu xa, "Có điều, còn tưởng rằng cô là một em gái dịu dàng, ai ngờ còn có dao, quả thực không phải nữ thần gì! Tôi quyết định không thích cô!"
"Hiếm có người tỏ tình!" Đường Tuệ Như đột nhiên cảm giác thấy chính mình choáng váng, có thể do kì sinh lý, trong lòng vô cùng lo lắng .
Cô quay lại rời đi, hiện tại chạy đến lớp cũng không kịp, cô trực tiếp phóng xe về nhà.
——
Diệp Cô Thâm không có ở nhà.
Cô thơ thẩn qua một ngày, thời điểm lười biếng nằm ở trên giường, Diệp Cô Thâm trở về.
Hơi thở mát lạnh tới gần khuôn mặt nhỏ, cô đưa tay, ôm lấy cổ anh, "Chú Diệp. . . . . ."
Ám muội tới gần, Diệp Cô Thâm thuận thế ngồi xuống bên giường, bàn tay lớn ôm đầu của cô, tựa trên người mình, nhẹ nhàng xoa bụng cô, "Còn đau không?"
"Không đau! Có điều. . . . . ." Cô nên nói ra sao!
Rất mất mặt đi!
Vẫn không nên nói!
"Có điều làm sao?"
Cô cười cợt, "Có điều, nhớ anh. . . . . ."