Đường Tuế Như nhìn chằm chằm vào da thịt anh, đối với một người đàn ông thường xuyên ở trong quân đội mà nói, làn da của hắn không khỏi quá tốt rồi!
Lẽ nào Diệp Cô Thâm không phải phơi nắng sao?
Tuế Tuế từ từ lui đến bên giường, cô chưa kịp nói chuyện, tấm chăn mỏng trên giường được xốc lên, và nghe thấy giọng nói của anh.
"Tới đây."
". . . . . ." Cô nhận mệnh lên giường, tầm mắt lơ đãng nhìn xuống người anh, "Anh, anh, anh tại sao không mặc quần áo !"
"Ngủ còn phải mặc quần áo sao?" Diệp Cô Thâm để sách trong tay xuống, "Ngủ đi!"
"Tạo sao không mặc, em mặc đâu có sao. . . . . ." Miệng nhỏ mắng xéo một câu.
"Anh có thể giúp em cởi. . . . . ."
"Không, không muốn. . . . . ." Cô mới không cần cởi!
Cô đã mệt mỏi suốt hai ngày, anh có thể nhịn dục vọng, nhưng không muốn cùng cô tách ra.
Ôm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng thoải mái.
Diệp Cô Thâm ôm cô, đặt cằm lên bả vai của cô, "Ngủ ngon, bà xã."
Mỗi lần nghe được hai chữ bà xã trong miệng Diệp Cô Thâm, trái tim cô không ngừng đập loạn, có cảm giác hoảng hốt.
"Ngủ ngon. . . . . ."
Hai từ ông xã không ngừng lởn vởn trong miệng cô, nhưng vẫn không có nói ra.
Trước mặt Lý Bất Ngôn, luôn mồm luôn miệng kêu Diệp Cô Thâm là chồng cô rất tự nhiên
Giờ ở trước mặt anh, liền ngượng ngùng rồi hả?
Nửa đêm, Đường Tuế Như bị đau tỉnh.
Cô toàn bộ chui vào trong Diệp Cô Thâm, " Chú Diệp, kinh nguyệt tới, đau. . . . . ."
Sắc mặt cô nhợt nhạt, âm thanh yếu ớt, truyền trong tai Diệp Cô Thâm, anh lập tức tỉnh lại, mở đèn lên, ôm cô đi tới phòng vệ sinh.
Bọn họ bên nhau lâu như vậy, như lại là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
Lấy cho cô quần lót sạch sẽ và khăn vệ sinh, anh đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, tâm tình khó chịu, "Rất đau sao?"
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là . . . . ." Đường Tuế Như mặt đỏ bừng nhìn anh, "Em vào phòng vệ sinh, anh cũng theo, chỉ mặc quần lót, anh có thể đi ra ngoài không?"
"Có chuyện gì gọi anh." Diệp Cô Thâm không yên lòng rời đi.
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, kêu anh đi ra ngoài, anh liền ra ngoài!
Diệp Cô Thâm, EQ của anh cho chó ăn à!
Tuế Tuế ở phòng vệ sinh một lúc mới đi ra ngoài, bụng dưới quặn đau khó chịu, mỗi tháng sẽ có mấy ngày đau đến không muốn sống.
Diệp Cô Thâm bưng một bát nước đường đỏ trở lại, nhìn chằm chằm trên người giường cuộn mình thành một đoàn, "Dậy uống nước."
" Chú Diệp, người thật tốt!" Đường Tuế Như ngay lập tức ngồi dậy, ngửi mùi vị cũng biết là cái gì.
Cô có thể miễn cưỡng không tính chuyện hắn vừa rời đi.
Tựa ở đầu giường, Diệp Cô Thâm đút cho cô từng thìa.
Uống nước đường đỏ, cảm giác tốt lên rồi.
Tuế Tuế phản ứng nhanh, trên giường không có nhiễm vết máu, Diệp Cô Thâm ôm cô nằm xuống, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
Vừa tra được một chút tư liệu, pha cho cô cốc đường đỏ, may là có chút hiệu quả.
Lần đầu tiên Đường Tuế Như được chăm sóc khi đến kì sinh lí, cảm giác không tệ.
Diệp Cô Thâm ôm vào lòng, thật ấm.
Sáng ngày thứ hai, trên bàn cơm của cô cũng có thêm một bát nước đường đỏ, vì không để cho mình đau, cô ngoan ngoãn uống.
"Ngày hôm nay nghỉ học được không?"
"Muốn đi a! Chú Diệp, không có quan trọng như vậy, trước đây học trung học đều đã trải qua! Ngủ một giấc, cảm giác tốt lắm rồi." Cô cười ăn cơm, tựa hồ còn có thể cảm giác được lòng bàn tay nóng rực nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Cô cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là không phải cảm giác, là thật sự!
Tay Diệp Cô Thâm thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ đến mức làm cô đố kị.
"Ông xã. . . . . ." Cô nhỏ giọng một câu, "Tay anh thật đẹp. . . . . ."