“Không phải chỉ là mấy cái cánh gà thôi à, đừng nóng giận, không đáng đâu!” Đường Tuế Như an ủi cô ấy: “Có điều đúng là ấu trĩ!”
“Đúng thế! Đúng là ấu trĩ!” Lý Bất Ngôn Trừng mắt nhìn theo Văn Phi Nhi.
Phụ nữ ghen tị đúng là đáng sợ!
Tuế Tuế cũng đã kết hôn với thủ trưởng Diệp rồi, cho dù Nam Ương Ương cô ta có cố thế nào cũng đều vô ích thôi!
Lý Bất Ngôn cố ý lôi kéo Đường Tuế Như tới ngồi ở bàn bên cạnh bàn Văn Phi Nhi.
Nam Ương Ương gần như rất ít khi đến căn tin, hiếm khi nhưng chẳng hiểu sao lần nào cũng gặp Đường Tuế Như.
“Tuế Tuế, chiều nay thủ trưởng Diệp có đến đón cậu không?” Lý Bất Ngôn cười hỏi.
Tuế Tuế không thèm để ý, không có nghĩa là cô ấy không thèm để ý!
Nam Ương Ương này, cho rằng mình là con gái tổng thống thì giỏi lắm chắc!
Các cô mới không thèm sợ đâu!
“Có tới…” Diệp Cô Thâm nói là sẽ tới đón cô.
Mặt Nam Ương Ương cũng không có biểu hiện gì.
“Thật tốt! Hạnh phúc quá đi mất! Tân hôn ngọt ngào như mật, thủ trưởng Diệp chắc chắn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nhớ cậu!” Lý Bất Ngôn vẫn tiếp tục hưng phấn nói: “Nhìn ô mai mơ trên cổ cậu thôi cũng khiến cẩu độc thân như mình muốn yêu đương rồi!”
Phải khiến cho Nam Ương Ương tức chết mới được!
Đường Tuế Như biết Lý Bất Ngôn đang muốn trút giận cho cô, nhưng mà bạn thân yêu ơi, cậu xác định sẽ không bị phản tác dụng chứ?
“Mình cũng vậy, cũng muốn yêu đương rồi..” Thời Khanh Khanh lại dịu dàng nói.
“Tìm đi, chúng ta cũng không phải trẻ con, đang đúng thời điểm tốt để yêu đương!” Đường Tuế Như đang ăn cơm, bên cạnh còn có một tình địch ngồi như hổ rình mồi, cảm giác này đúng là có phần kỳ lạ.
Nam Ương Ương hạ đôi đũa trên tay đi, đúng là ăn không vào được nữa.
Cô ta quăng mạnh đôi đũa đi, đứng dậy đi mất.
“Ha ha… Đáng đời! Thế này đã không nhịn được rồi!” Lý Bất Ngôn nhìn Nam Ương Ương bỏ đi, cười vui vẻ đến run cả người.
“Nói ra thì cái thứ đồ chơi tình địch này, hết cái này đến cái khác, chẳng lúc nào là bớt cả…” Đường Tuế Như chống cằm: “Làm sao bây giờ, bỗng nhiên thật muốn để cho Diệp Cô Thâm trở về quân khu, thế mới không có cơ hội hái cỏ ngắt hoa!”
“Được đấy! Có điều thủ trưởng Diệp mà trở về quân khu, cậu phải làm sao đây? Mới kết hôn đã ngăn cách hai phương, thủ trưởng Diệp sẽ không nhớ nhung đến phát bệnh…” Lý Bất Ngôn không nói nữa mà cười tít mắt: “Mình cảm thấy bây giờ thủ trưởng Diệp chưa đi được đâu!”
“Mình cũng hiểu được, mình cũng đang khó nghĩ đây…” Đường Tuế Như lau cái miệng nhỏ: “Ăn nhanh lên! Vẫn y như hồi trung học, lúc nào ăn cơm cũng chậm như ốc sên…”
“Cái này còn không phải là chậm nữa thì Tuế Tuế vẫn chờ mình sao, nên mình mới không vội vàng đó!” Lý Bát Ngôn lè lưỡi với cô: “Khanh Khanh, chúng mình cứ từ từ ăn!”
“Ừ.”
Đường Tuế Như bất đắc dĩ nhìn bọn họ cười, không có cách nào khác, bạn thân mười năm nay, chiều theo các cô ấy vậy!
…
Nam Ương Ương bực mình không ít, nhất thời nghĩ đến lời cha mình nói, trong lòng càng tức giận!
“Ương Ương, chúng ta cứ đi như vậy sao?” Văn Phi Nhi mang túi cánh gà nướng bị ghét bỏ ném vào thùng rác.
Trên con đường nhỏ quanh hồ trong trường, hai người sóng vai bên nhau.
“Cho dù là thân phận hay địa vị, cho tới diện mạo hay dáng người, thủ trưởng Diệp vẫn nên chọn người như cậu mới đúng chứ! Sao lại chọn cái loại người ngực to não tàn ngu ngốc thế được!”
Đôi mắt Nam Ương Ương khẽ chuyển, từng đợt nóng giận không ngừng dâng lên, ngay từ đầu gặp Đường Tuế Như trong quân khu, lẽ ra cô ta nên hiểu rằng người phụ nữ kia khó đối phó đến thế nào!
Càng không ngờ bây giờ đến cha cũng khuyên cô ta từ bỏ Diệp Cô Thâm, không nên trêu chọc vào Đường Tuế Như!
Dựa vào cái gì chứ!
Cô ta đã thích Diệp Cô Thâm nhiều năm như vậy, nói từ bỏ thì có thể từ bỏ sao!
Cô ta không làm được!
“Ương Ương, rốt cuộc thì cậu nghĩ thế nào?”
“Tớ đương nhiên là không cam lòng!” Nhưng Nam Ương Ương không biết phải làm thế nào.
“Mình có cách!” Mắt Văn Phi Nhi lóe sáng.