“Anh Thâm!” Đoạn Thiên Tiên bước từng bước nhỏ tao nhã tới, hoàn toàn ngó lơ Đường Tuế Như đang ngồi bên cạnh anh.
Hoàn toàn coi Đường Tuế Như chẳng khác gì mấy anh em ở đây.
“Con bé Tiên Nhi này, em như thế là không được đâu đấy! Trong này bọn anh có nhiều người như vậy, trong mắt em lại chỉ có mình A Thâm là sao?” Tô Túy quét mắt sang Đoạn Thiên Trăn bên cạnh: “Đến anh ruột em cũng không nhìn thấy luôn à?”
“Đâu có, còn không phải vì hào quang trên người anh Thâm quá chói mắt sao!” Đoạn Thiên Tiên nhìn thấy vị trí ở giữa Diệp Cô Thâm và Lý Hành Nhạc còn trống nên đi tới.
Nhưng cô ta còn chưa tới nơi thì Diệp Cô Thâm đã ngồi sang ghế bên cạnh, một tay lôi kéo Đường Tuế Như, một tay cầm lấy âu phục của anh, nhanh chóng kéo cô sang ngồi chỗ cũ của anh.
Đường Tuế Như lập tức hiểu ý đồ của Diệp Cô Thâm…
Ông xã thân yêu, anh không muốn ngồi với cô ta, thế anh nghĩ cô muốn ngồi à?
Trên mặt Đoạn Thiên Tiên vẫn cười rất tươi, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Đoạn Thiên Trăn, vị trí Đường Tuế Như vừa ngồi bị bỏ trống.
“Chưa ăn à?” Đoạn Thiên Trăn lạnh lùng hỏi.
“Vẫn chưa ăn!” Ánh mắt Đoạn Thiên Tiên đảo về phía hai người đối diện, nghe nói bọn họ đã kết hôn rồi.
Cô của cô ta còn nói có thấy giấy chứng nhận kế hôn còn chưa biết là thật hay giả!
Kết hôn còn không dám để cho người ngoài biết, giấu giếm!
Dáng vẻ nhìn thế nào cũng chỉ là một cô bé, mười tám là cùng, vẫn còn là sinh viên đại học, tuổi tác kém Diệp Cô Thâm quá nhiều!
Thế mà có thể ở bên anh, đảm đương chức vị quân tẩu sao?
Đoạn Thiên Tiên ngồi xuống không lâu liền cười hỏi: “Anh Thâm, ngày mai có thời gian không? Có muốn ra ngoài chơi không? Thời tiết cuối thu rất hợp để đi dã ngoại ở ngoại ô đấy!”
“Chỉ gọi có một mình cậu ta?” Lý Hành Nhạc chậc chậc hai tiếng: “Tô Túy à! Hai chúng ta đúng là người trong suốt mà!”
“Không phải mà, cùng đi đi! Nhiều người náo nhiệt mới vui! Đường tiểu thư cũng đi cùng đi!” Đoạn Thiên Tiên cười xinh đẹp, hoàn toàn là dáng vẻ của thiên kim danh môn.
“Tôi còn phải đi học, không đi được.” Đường Tuế Như cười từ chối.
Ý đồ bất chính!
Người phụ nữ này!
Ở trước mặt cô còn nghĩ cách dụ dỗ chồng cô, không được!
“Vậy thì tiếc thật đấy…” Trong lòng Đoạn Thiên Tiên lặng lẽ cười trộm, không đi càng tốt!
Đường Tuế Như liếc cô ta một cái, chẳng thấy cô ta có vẻ gì là tiếc nuối cả: “Ông xã, em muốn uống nước ép xoài, còn có nho xanh nữa…”
Rõ ràng chỉ cần nói với người phục vụ một tiếng, Đường Tuế Như lại cố tình nói với Diệp Cô Thâm.
Diệp Cô Thâm gọi người phục phụ, bàn tay lớn rất tự nhiên sờ lên bụng dưới bằng phẳng của cô: “Ăn no mấy phần rồi?”
“Sáu bảy phần rồi! Ăn thêm chút hoa quả là vừa!” Cô vẫn còn nhớ lần trước vô cùng xấu hổ trước mặt Diệp Cô Thâm, ăn no đến đau cả bụng.
“Ừm, ngoan lắm.”
Cô nhíu mày, có thể đừng nói với cô như vậy trước mặt người khác không, làm như đang an ủi thú cưng nhỏ không bằng ấy.
Cô cũng không phải là thú cưng!
Đợi người phục vụ mang nước ép xoài và nho xanh ra, cô tự mình ăn, không thèm để ý đến Diệp Cô Thâm ở bên cạnh nữa.
Bọn họ đang bàn luận đến vấn đề chính trị rồi lại chuyển sang kinh tế, cô cũng không hiểu lắm.
“Ăn no rồi à?” Diệp Cô Thâm ghé vào bên tai cô, trong hơi thở còn có mùi rượu nhàn nhạt.
“Ừm!” Cô đứng dậy, cầm cái túi nhỏ, đi nhanh ra ngoài.
Diệp Cô Thâm lập tức đuổi theo, cô gái nhỏ hình như lại tức giận.
Không biết anh lại chọc gì cô rồi đây?
Trên xe về nhà, Đường Tuế Như không để ý đến anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhuyễn Nhuyễn?”
Đường Tuế Như mím môi coi như không nghe thấy.
Diệp Cô Thâm dựa sát vào cô, để cằm lên vai cô: “Bà xã…”
“Em là bà xã anh à?” Cô tức giận nhún vai.