Lời này được Diệp Cô Thâm nói ra rất nhẹ thoảng, giọng điệu không mang theo sự uy hiếp.
Ý là Nam Ương Ương còn động vào Đường Tuế Như, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng trách Đường Tuế Như, suy cho cùng Đường Tuế Như cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Tổng thống hiểu rất rõ, Diệp Cô Thâm từ trước đến nay lạnh lùng cấm dục, sau khi gặp được người phụ nữ nào đó, cũng trở thành một người đàn ông có tình cảm.
Có tình cảm, đồng nghĩa với có nhược điểm!
"Phải phải phải, tôi sẽ quản giáo Ương Ương thực tốt!" Trên gương mặt của tổng thống vẫn nở nụ cười.
...
Đường Tuế Như ở nhà đến nhàm chán, cô chạy lên lầu chơi game, khi nghe thấy tiếng xe, cô thoáng nhìn đồng hồ, quả nhiên, chưa đến một giờ đã trở về.
Xem như anh nói lời giữ lời.
Tiếng bước chân lên lầu ngày càng rõ, Tuế Tuế bé nhỏ bắt đầu căng thẳng, ấn nhầm nút, làm hỏng trận game.
"Đều tại anh cả... hại em thua rồi!" Đường Tuế Như quay đầu nhìn anh: "Chú Diệp..."
"Cách xưng hô này của em, có phải là nên thay đổi rồi không?" Hiện tại anh đang rất hối hận vì trước đây không sửa nó.
"Anh vẫn còn gọi em là Nhuyễn Nhuyễn đấy! Chúng ta đều như nhau thôi." Cô mỉm cười đứng dậy, tay nhỏ vòng qua eo anh: "Chú Diệp, em có thể về trường không, ở đây nhàm chán..."
"Lúc nãy có vẻ như em chơi rất vui vẻ!" Hơi thở Diệp Cô Thâm ngưng đọng, cô ôm anh thân mật như vậy, lại còn làm nũng.
Rõ ràng biết là cô có yêu cầu nên mới làm như vậy, nhưng Diệp Cô Thâm vẫn bị chìm đắm.
"Ngày mai đi!"
"Ừm..." Cô đáp.
Sau đó Đường Tuế Như buông anh ra ngay: "Anh làm việc của anh, em làm việc của em."
"Anh làm cùng em." Diệp Cô Thâm ngồi cạnh cô, mở laptop.
Đường Tuế Như nhìn những ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của anh: "Chú Diệp, anh biết chơi chứ?"
Diệp Cô Thâm nhướng mày: "Có cô giáo như em ở đây, nếu anh không biết chơi, không phải sẽ làm Nhuyễn Nhuyễn mất mặt sao?"
"Cô giáo nhận trò, nhưng tiến bộ hay không nằm ở trò, không liên quan đến em, anh bị giết cũng không phải lỗi của em!" Cô mới không muốn nhận tội.
Kết quả là Đường Tuế Như nhìn nhân vật của Diệp Cô Thâm đẹp đẽ lại tràn đầy sát lực trong màn hình, chợt ngây người, nhìn ngón tay của anh đang gõ trên bàn phím.
Từ lúc nào mà anh trở nên lợi hại như thế?
"Chú Diệp, anh..."
"Khả năng học hỏi của anh không tồi, không làm mất mặt của cô giáo chứ?" Diệp Cô Thâm chăm chú nhìn màn hình, bảo vệ cho nhân vật của Tuế Tuế.
"Không có không có!" Quả thật cực kỳ ngầu!
Chơi xong một trận, hai người xuống dùng cơm, Diệp Cô Thâm vẫn còn mặc quân trang chưa cởi ra.
Đường Tuế Như chốc chốc lại ngẩng đầu thoáng nhìn anh, hoàn toàn là dáng vẻ của một qúy công tử ưu nhã cao quý!
"Chú Diệp, anh mặc quân trang có nóng không? Có cần cởi ra không" Sau bữa cơm, Đường Tuế Như đi theo anh lên lầu.
"Cần."
Dứt lời, Diệp Cô Thâm kéo cô vào phòng, áp cô vào tường: "Giúp anh cởi..."
"..." Cô chỉ hỏi thăm thôi mà!
Nào có ý định giúp anh cởi.
"Chú Diệp, trêu vợ cũng nên có chừng mực hiểu chứ? Anh cứ như vậy..." Cô gục trước anh, hay anh gục trước cô?
"Trêu vợ có chừng mực? Anh sủng vợ vô chừng mực, nào! Dù hiện tại em muốn đánh gục anh, ở tư thế nào anh cũng nghe theo em." Diệp Cô Thâm ghé sát cô, kéo bàn tay nhỏ của cô vòng qua eo mình.
Thắt lưng mát lạnh, lại bởi vì bàn tay của anh, khiến cô cảm thấy hơi nóng rực, máu huyết toàn thân đều tập trung vào nơi này.
Nhất định là cô điên rồi, không việc gì lại bảo Diệp Cô Thâm cởi đồ!
Cô tự đào hố, rồi lại tự nhảy vào!