Đường Tuế Như rụt tay về, không thể phủ nhận làn da của Diệp Cô Thâm sờ vào rất dễ chịu, khiến lòng bàn tay của cô đều đang nóng ran.
Cô thu tay, Diệp Cô Thâm càng ôm chặt cô hơn, giọng anh khàn đặc vang lên bên tai cô: "Thích..."
Quả thật là thích đến không thể chịu nổi!
Gương mặt nhỏ nhắn của Tuế Tuế bắt đầu đỏ bừng, giọng nói này thật sự quá mê hoặc, cơ thể cô bất giác mềm đi: "Chú Diệp..."
"Hửm?" Anh cố điều chỉnh hơi thở, nhưng lại nhận ra, việc này quá khó khăn.
Một hành động tùy tiện của cô, cũng mang đến sức hút chí mạng.
"Phù..."
Anh thở ra một hơi dài, nhẫn nại đến cực hạn.
Đường Tuế Như rướn người, vốn dĩ định hôn lên môi anh, nhưng vì cô không nhìn thấy nên đã hôn vào khóe môi của anh.
Hơi thở của Diệp Cô Thâm chợt ngưng đọng, đợi đến lúc anh phản ứng trở lại, thì đã hôn cô, đè cô dưới người.
"Ơ?" Lúc này đến lượt cô vô thức phản ứng lại.
Cô đã có cảm giác rồi!
Muốn anh!
Mặc dù, có hơi sợ hãi.
Hai tay cô vòng qua cổ anh, đôi chân như đôi rắn linh hoạt quấn lấy eo anh: "Chồng à, em muốn ngủ với anh!"
"Vợ, anh ngủ với em mới đúng..."
"Không đúng không đúng, em ngủ với anh!" Cô ngẩng đầu hôn anh.
"A..."
"Chú Diệp, đau quá..."
"Ư..."
Quả nhiên những điều tốt đẹp toàn là lừa người cả!
Cô đau đến rơi nước mắt: "Chú Diệp..."
"Ngoan, lần sau sẽ hết..." Anh cũng đau lòng, nhưng việc này buộc phải trải qua, cúi đầu hôn lên giọt nước trên khóe mắt cô.
Cô thốt ra tiếng rên, bàn tay nhỏ đang ôm anh không còn sức lực mà rũ xuống: "Đáng ghét, đã bảo nhẹ một chút mà..."
Đau chết người ta rồi!
Ư!!!
Trong phòng đầy sắc xuân dây dưa, cho đến khi ánh sáng soi vào bên trong.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào trong lòng của Diệp Cô Thâm, say giấc nồng.
Diệp Cô Thâm không hề cảm thấy buồn ngủ, những ngón tay thon dài gỡ lọn tóc vươn trên mặt cô từng chút một, tâm tư vừa động, lại đặt môi lên gương mặt cô.
"Nhuyễn Nhuyễn, chào buổi sáng."
Dứt lời, Diệp Cô Thâm ôm cô, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Khi mặt trời đã lên cao, Đường Tuế Như mới lười nhác mở mắt sau giấc ngủ say, Diệp Cô Thâm ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại của cô, đang gọi điện.
"Tuần này cô ấy không đi học, ừm, cô ấy không dậy nổi..." Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, lộ ra ý cười nơi đáy mắt.
Nói xong anh cúp máy.
Cô nhớ đến cảnh dây dưa tối hôm qua của cả hai, gương mặt đỏ bừng, vội vàng vùi người vào trong chăn.
Không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô!
Vừa nhận giấy kết hôn, đã bị Diệp Cô Thâm quang minh chính đại ngủ rồi!
Chờ đã, hình như là cô nói muốn ngủ với anh!
Trời ơi!
Cô phải giấu mặt vào đâu đây!
"Nhuyễn Nhuyễn?" Diệp Cô Thâm đương nhiên nhìn thấy hành động nhỏ của cô, anh vén chăn ra, cũng chui vào trong.
Trong chăn mỏng, Đường Tuế Như chớp đôi mắt to, bị anh bắt gặp.
Gương mặt của cô càng ngày càng đỏ, nhịp tim cũng ngày càng nhanh!
"Bọc như thế có dễ chịu không?" Diệp Cô Thâm vén chăn ra, bầu không khí trong trẻo bên ngoài quả thật dễ chịu hơn nhiều so với trong chăn.
Diệp Cô Thâm kéo cô vào lòng, để gương mặt nhỏ nhắn ấy áp vào ngực anh: "Em nói xem, sau này có phải là nên ngoan ngoãn ngủ với anh cả đời?"
"Vì sao chứ?" Bây giờ cả người của cô vẫn còn đau!
Diệp Cô Thâm chạm tay vào mũi cô: "Bởi vì em là vợ anh, tối qua em ngủ với anh, lẽ nào em không cần chịu trách nhiệm?"
Tối qua họ ở cùng nhau như thế, đương nhiên phải chịu trách nhiệm!