Tối hôm qua, Diệp Xán Bạch bảo vệ cô rất tốt, mình không bị thương, nhưng, có lẽ học trưởng bị thương.
Có phải cô nên đi thăm học trưởng hay không?
"Không liên lạc được với em, tìm người đi điều tra một chút."
Quả thật anh một khắc cũng không yên lòng.
Lại có thể có người dám động đến người phụ nữ của anh!
Nhận thấy cô thất thần, bàn tay nóng rực của anh không nhịn được véo eo nhỏ mềm mại của cô: "Hử?"
"Chú Diệp thật giỏi! Cái gì cũng có thể tra được!" Cô giơ cái miệng nhỏ nhắn: "May mà có một học trưởng đi cùng em, anh ấy rất giỏi, Những người đó lần lượt bị anh ấy đánh ngã!"
Anh đã tìm người điều tra, đương nhiên biết học trưởng trong miệng cô là ai.
"Anh ta cũng không tồi!" Bỗng nhiên Diệp Cô Thâm nói một câu.
Không tồi cái gì?
Chú Diệp cũng biết Diệp Xán Bạch?
Đường Tuế Như vừa định hỏi, mới nhận ra anh đã điều tra!
"Vì sao anh không hỏi em, muốn đi điều tra?" Cô chớp hai tròng mắt hỏi.
"Anh hỏi em, em sẽ nói sao? Nếu em nói, trước đó anh hỏi em trên xe, em đã nói rồi." Ở trong lòng Nhuyễn Nhuyễn, anh vẫn không có độ tin cậy như vậy.
Cô vợ nhỏ cái gì cũng không nói cho anh biết.
"Em không sao, không cần phải nói, nếu em bị thương, nhất định em sẽ nói cho chú Diệp, để chú Diệp trút giận giúp em!" Cô cố gắng thoát ra khỏi ngực phập phồng không chừng của Diệp Cô Thâm.
Trên người anh tựa như tỏa ra hormone nồng đậm, dụ dỗ cô tới gần một chút, lâm vào một chút!
Quả nhiên người đàn ông đẹp trai, không làm gì, cũng quyến rũ!
"Ngoan." Diệp Cô Thâm vân vê sợi tóc của cô.
Tóc cô gái màu nâu hơi cuộn trên vai, xúc cảm cũng vô cùng tốt!
"Đừng vân vê đầu tóc của em!" Cô đẩy tay anh ra.
Diệp Cô Thâm chuyển người, hai tay vòng cô vào ngực: "Trên người Nhuyễn Nhuyễn thơm quá, anh buồn ngủ, để anh ôm ngủ một lát?"
Tại sao cô không ngửi thấy mùi thơm trên người cô?
Diệp Cô Thâm vùi đầu vào cổ cô: "Sau này gặp phải chuyện như vậy, cho dù em có sao hay không, đều phải nói cho anh biết!"
"Vì sao?" Cô theo bản năng hỏi lại.
"Bởi vì anh là hôn phu của em, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ báo thù cho em!"
Đường Tuế Như nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua: "Anh lại không ở bên cạnh em, bảo vệ em thế nào? Còn có thể di chuyển tức thời sao?"
Nhất thời Diệp Cô Thâm không nói chuyện, quả thực anh không có siêu năng lực di chuyển tức thời.
"Hơn nữa, em lại không phải trẻ con, em có thể tự bảo vệ chính mình! Ngày ngày để anh bên cạnh, tính là gì! Em mới không cần người bảo vệ, lại không phải đóa hoa nhỏ trong phòng ấm, huống chi, em cũng không đắc tội người khác!"
Tuy rằng bạn bè của cô không nhiều lắm, nhưng cũng không xích mích với người ta!
Ai mà đáng giận như vậy bắt nạt cô!
"Ừ..."
Đáp lại cô chỉ có hơi thở nhàn nhạt của Diệp Cô Thâm, anh vậy mà lại ngủ rồi!
Diệp Cô Thâm thực sự rất mệt, rời đi hai ngày, anh không ngủ đến bốn giờ đồng hồ.
Hai mí mắt khép lại, rất nhanh, bên tai Đường Tuế Như đã truyền đến hơi thở đều đều của anh.
Cô cứ bị anh ôm như vậy.
Đã nói ăn bữa trưa với anh, buổi chiều đi học, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, Diệp Cô Thâm ngủ giấc này, vậy mà đến hoàng hôn mới tỉnh lại.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, Đường Tuế Như cũng ngủ, không kìm lòng được sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn hôn cô!
Bỗng nhiên trong đầu nghĩ đến lời nói của cô, không có sự cho phép không được hôn?
"Nhuyễn Nhuyễn, anh có thể hôn em không?"
"Em không nói gì, chính là ngầm chấp nhận rồi."
Diệp Cô Thâm lại gần, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa đủ, chạm vào bờ môi mềm mịn của cô, môi của cô gái nhỏ nhắn ngọt ngào, trên người cũng có một mùi hương thơm mát thoang thoảng, không ngừng mê hoặc anh tới gần lại tới gần.