Quy lão vẫn chưa hết vui vẻ, giọng nói tự hào, đầy hưng phấn nhưng vẫn có vài phần nghiêm nghị,vang vọng trong phòng lớn
" Các vị, Tiểu Uyên đã biểu diễn xong, vậy có phải Lăng tiểu thư nên ra mặt rồi không?"
" Đúng, Lăng Cẩm tiểu thư, chúng tôi mong chờ màn biểu diễn của cô."
" Lăng tiểu thư là lá ngọc cành vàng, cầm kì thi hoạ được rèn luyện từ nhỏ há lại để mọi người thất vọng." - Một cô gái cạnh đó lên tiếng, tất nhiên, cô gái đó là người đã nói xấu Tử Uyên khi nãy.
" Ừm, ừm, tiểu thư Lăng Cẩm sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Bao nhiêu lời hay ý đẹp, một mực khẳng định tài hoa của Lăng Cẩm, nhưng tất cả đều xuất phát từ đám người cạnh Lăng Cẩm, thường đi chung với cô trong các buổi tiệc, vì vậy, mọi người không thể không hiểu ý của họ. Một đám người tự biên tự diễn, nịnh nọt Lăng Cẩm há chỉ cầu danh lợi, chung quy, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
" Một đám ngu ngốc."- Lăng Cẩm nghĩ, ánh mắt khinh miệt nhưng gương mặt vẫn một mực tiêu chuẩn, không hề biến nét.
" Quy lão, Lăng Cẩm có mặt."
Vẫn là giọng nói dịu dàng, ngọt ngào như rót mật vào tai nhưng Quy lão nghe thấy vẫn chẳng có chút thiện cảm nào. Vì vậy, ông chỉ gật gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy, vậy thôi.
Lăng Cẩm có chút mất hứng, cô đã nhẫn nhịn rất lâu, cố gắng kìm nén, dịu giọng. Thế mà Quy lão vẫn chẳng có chút động tâm. Cô hận.
Lăng Cẩm hận, hận những người bất công này, Tử Uyên kia có gì hơn cô? Thứ mà cô toàn tâm toàn lực giành lấy, cố gắng đạt được nhưng nữ nhân kia lại dễ dàng lấy được. Cô không cam tâm.
Gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, Lăng Cẩm còn có việc quan trọng hơn phải làm, bây giờ, không phải thời gian để cô nghĩ linh tinh.
Sau một giây trấn tĩnh, Lăng Cẩm nhẹ nhàng đến bàn nhạc cụ. Cô không hề do dự chọn đàn thập nhị, nhạc cụ giống Tử Uyên. So về nhạc cụ, đàn thập nhị là loại đàn tốt nhất, về mặt âm điệu cũng vậy, nếu Lăng Cẩm chọn loại nhạc cụ khác, không cần suy nghĩ, bản phổ cầm của cô chắc chắn kém hơn Tử Uyên, chưa kể kĩ thuật dẫn đàn.
Hành động của cô làm mọi người bất ngờ, trên bàn có nhiều nhạc cụ, bất quá lại chọn giống nhau, cùng là loại đàn khó nhất. Nếu cùng nhạc cụ, vậy so sánh chỉ cần về kĩ thuật dẫn đàn và phong thái phổ cầm, nhạc điệu là được.
Sau một hồi chuẩn bị, Lăng Cẩm mới yên vị trên ghế nhạc sư, bàn tay năm ngón trắng mịn cũng vuốt thử dây đàn. Xác định độ chắc chắn, độ chuẩn xác của dây đàn, Lăng Cẩm mới bắt đầu đánh. Mười ngón tay lướt nhẹ trên những dây đàn, ánh mắt tự tin, phong thái ung dung.
Những nốt nhạc trầm bổng, âm điệu nhẹ nhàng, thư giãn. Nốt cao vừa thanh vừa ngân vang như hoạ mi hót, lúc xuống lại trầm thấp như tiếng sóng biển rì rào. Bản nhạc này phổ không tệ, nghe như không có gì nổi bật. Bất quá, kĩ nghệ chơi đàn cũng thuộc loại khá.
Quả thật Lăng Cẩm có chút lo lắng, cô đã được học loại nhạc cụ này nhưng khả năng dẫn đàn chỉ ở mức độ khá, cùng lắm hơn một chút, chọn loại nhạc cụ này là quyết định rất mạo hiểm, tuy nhiên, cô không muốn thua nữ nhân kia.
Một hồi miên man suy nghĩ, ý niệm mông lung, Lăng Cẩm bắt đầu đánh loạn, vài nốt nhạc bị lệch khỏi tông nhạc, nghe rất khó chịu. Âm thanh rối loạn đưa Lăng Cẩm trở về thực tại, cô lúng túng sửa lại nối nhạc.
Một loạt những hành động dư thừa diễn ra, mặc dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng mọi người thấy được ai cũng có vẻ khó chịu. Nhạc sư chơi đang thực thụ, khi gặp lỗi không bao giờ để lộ ra như vậy, họ luôn tinh tế tìm cách xử lí.