Tuy nhiên, tất cả chỉ do Lăng Cẩm mơ tưởng.
Vừa lúc này, Tử Uyên cũng từ ban công bước vào. Vốn dĩ cô còn thấy rất nhàm chán nhưng khi thấy Lăng Cẩm trong bộ dạng như vậy, cô cười như không cười, có trò hay để xem.
Mọi người trong đại sảnh đều tập trung nhìn Lăng Cẩm nhưng khi cánh cửa lớn hé mở, ánh mắt mọi người đều không tự chủ lén nhìn Tử Uyên.
Vẫn là dung nhan tuyệt sắc, thiếu nữ xinh đẹp mới chỉ đôi mươi nhưng khí chất nữ vương cao cao tại thượng không hề tầm thường. Khuôn mặt yêu kiều, diễm lệ, từng đường nét trên khuôn mặt tinh tế một cách thần kì, đôi mắt sáng như sao luôn tràn ngập linh khí. Một thân váy trắng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, tôn quý, uy áp kinh người. Mỗi cử chỉ của cô tràn đầy ma lực, hấp dẫn người khác phải ngước nhìn.
Tử Uyên bước vào, toả sáng cả đại sảnh lớn, ai ai đều nhìn cô không chớp mắt.
Yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Mọi người ai cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Dạ Thiên lại khác, anh nhìn thấy mọi người ai nấy đều nhìn cô chằm chằm chỉ hận không thể lập tức bế cô về, giấu trong phòng, không cho một ai có thể lại gần cô.Tiểu Uyên chịu cho anh làm vậy sao? Nhưng vẫn không thể để họ nhìn cô nữa.
Làm nhanh hơn nghĩ, Dạ Thiên lập tức sải bước đến bên cô. Chân anh vừa dài vừa khoẻ, chưa đầy ba bước đã tới nơi. Dạ Thiên gắt gao ôm Tử Uyên vào lòng, nghiêng người ôm cô ở phía sau, che khuất tầm nhìn của mọi người. Không đợi lâu, anh lập tức nhấc cô lên, dùng kiểu bế công chúa đưa cô đến ghế của anh, dịu dàng đặt cô ngồi trên đùi, hai tay vòng ra trước ôm thật chặt.
Mọi người nhìn thấy màn này đều vô cùng kinh hãi. Dạ Thiếu sủng cô gái này lên tận trời a, chỉ cho người khác nhìn thôi cũng chẳng đồng ý. Có cần cho chúng tôi ăn nhiều cơm chó như vậy không. Giết người thật.
Duy chỉ riêng Dạ Cẩm, cô tức chết rồi. Khó khăn lắm mới để Dạ Thiếu chú ý đến cô, vậy mà bị nữ nhân này phá hỏng. Cô hận, hận nữ nhân kia quá mức nổi bật.
" Không biết vị tiểu thư này xưng hô thế nào? Tôi là Lăng Cẩm. Hân hạnh gặp cô."
" Tôi không hân hạnh cho lắm."- Tử Uyên lạnh nhạt nói. Bây giờ cô vẫn đang sốc trước hành động của Dạ Thiên, cô thấy bình dấm chua này phát ghen không ít nhưng có cần quá mức như vậy không?
Tử Uyên chỉ mải lườm anh, không để ý mọi người xung quanh sắp ngất xỉu vì câu trả lời của cô rồi. Được đại tiểu thư Lăng thị chủ động làm quen, có thể coi là cơ hội ngàn năm có một( chỉ đối với thân phận nhỏ). Thế mà cô còn miễn cưỡng trả lời, thậm chí còn không vui. Cô ấy cũng chẳng muốn nói tên với Lăng Cẩm, là thân phận cường đại như nào, khí chất cao ngạo như nào mới có thể nói như vậy?
Lăng Cẩm giận đến đỏ bừng mặt, cô kìm nén vào trong lòng, cố gắng dịu giọng, kiên nhẫn nói thêm:
" Tiểu thư thật biết đùa, có thể làm quen cùng Dạ Thiếu chắc hẳn thân phận không tầm thường."- Cả câu nói đều nhấn mạnh Tử Uyên dùng sắc quyến rũ đàn ông, dùng thân thể để đổi lấy danh vọng cho gia tộc. Truyện Bách Hợp
" Lăng tiểu thư rất quan tâm đến chuyện của tôi thì phải?" - Tử Uyên lạnh giọng.
" Không có, tôi chỉ muốn kết bạn."- Lăng Cẩm ủy khuất, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng, nhìn có vẻ sắp khóc.
Thấy dáng vẻ yếu đuối của mĩ nhân, ai mà không động lòng cơ chứ. Một người trẻ tuổi gần đó lên tiếng bảo vệ:
" Tiểu thư quá lời, Lăng Cẩm tiểu thư chỉ muốn kết bạn há lại để cô khi dễ. Đại tiểu thư Lăng thị tài hoa hơn người, tri thư đạt lễ. Chỉ một chút chuyện nhỏ cũng bằng lòng khiêu vũ để đáp lễ."
" Không sai, cô rất đẹp nhưng tài năng thua người thì cũng chỉ là một bình hoa mà thôi."
" Mọi người đừng nói vậy, Lăng Cẩm tôi rất đa tạ mọi người giúp đỡ, cô ấy không có lỗi, tất cả do tôi không hiểu lễ nghĩa, chi bằng mọi người cho cô ấy cơ hội thể hiện cầm kì thi hoạ. Tin chắc nữ nhân của Dạ Thiếu, tài năng không phải thứ tầm thường cho chúng ta đem ra so sánh "- Lăng Cẩm vừa nói, vừa khe khẽ gạt nước mắt. Bàn tay mềm mại vừa đưa lên lau giọt lệ, vừa che mất nụ cười giễu cợt,thập phần cay nghiệt trên khoé môi.