Trương Đình thấy ông, anh vội chạy lại, cung kính cúi đầu bẩm báo
" Lão gia, thiếu gia mời ông lên gặp."- Trương Đình thưa, tư thái bình thản, không một chút dao động.
Dạ Quân nghe anh báo lại, lập tức bốc hoả, khuôn mặt giận dữ, sát khí ầm ầm kéo đến mạnh mẽ công kích người đối diện. Dạ Quân ném chén trà trên tay xuống đất. Âm thanh đồ gốm vỡ tan thật không dễ chịu chút nào, nước trà cũng theo vết nứt mà vương vãi hết ra sàn nhà.
" Loạn, loạn hết rồi. Có phải lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn quay lại cắn ngược phải không. Gọi cậu ta đích thân xuống đây."- Dạ Quân dõng dạc hô lớn. Đây không phải lần đầu tiên ông hạ cố đích thân đến tìm Dạ Thiên nhưng lần nào cũng đem một cục tức trở về. Nếu lần này Ân Ngọc phu nhân không khuyên ông đến tìm anh thương lượng chuyện hôn sự, chắc chắn ông cũng chẳng thèm bước tới nơi này dù chỉ một giây. Thật tức chết.
" Lão gia, nhị thiếu gia đang bận."- Trương Đình nhàn nhạt thưa. Thật sự anh cũng không cần quá mức coi trọng tiểu tiết, chủ tịch vốn dĩ đã thoát ly khỏi gia tộc, anh làm việc cho đại tổng tài Thiên Hoàng, không phải cho nhị thiếu gia Dạ gia. Vì vậy, Dạ Quân từ sớm đã không quá ảnh hưởng tới anh, nhưng dù vậy, vẫn cần giữ phép lịch sự tối thiểu a, Trương Đình anh không xuất thân quý tộc nhưng cũng sinh ra trong một gia đình gia giáo à.
" Hỗn xược, vô phép tắc, gọi cậu ta đích thân bò xuống, nếu không, lão già này cứ ngồi ở đây, xem cậu ta muốn làm gì?"
" Thiếu gia dặn, nếu ngài không tự lên, có thể chờ, đại sảnh Thiên Hoàng rất rộng, không ngại chứa thêm người."
" Đánh chết!"- Dạ Quân hoàn toàn tức giận. Đến một tên thư kí nhỏ nhoi cũng dám đem ông ra làm trò đùa. Hừ, không hổ là cấp dưới của tên đại nghịch kia, không có một chút phép tắc.
Nghe Dạ Quân nói chuyện, Trương Đình thản nhiên, điều quan trọng nhất lúc này là phải giữ bình tĩnh.
"Lão gia, ngài có lên không?'
" Lên, hôm nay thật sự muốn xem thằng nhóc đó muốn giở trò gì. Đích thân não ra hỏa này sẽ đi."- Dạ Quân đứng dậy, một mạch đi thẳng tới phòng làm việc của Dạ Thiên.
Cạch
Ông dùng chân đạp mạnh cửa phòng, toàn thân bốc hoả vốn dĩ đã không giữ được bình tĩnh, nay lại bị Trương Đình công kích mạnh như vậy, hỏi tại sao ông lại không chịu được.
Dạ Quân hùng hổ, một cước dứt khoát đạp cánh cửa lớn. Chốt khoá sắt rất bền nhưng không thể chịu được lực đạo lớn, lập tức bị đá văng, không một chút thương tiếc.
Vốn dĩ trong đầu Dạ Quân nghĩ Dạ Thiên đang bận rộn làm việc, lấy cớ vô phép tắc không đón ông. Hắn ta ngang ngược thành tính, đã bao giờ chịu một chút ủy khuất vì vậy lần trước ông tới Dạ Thiên còn để ông chờ một tiếng ngoài đại sảnh mới được lên. Nhưng không ngờ, kết quả lại....
Cánh cửa mở lập tức vẽ ra khung cảnh lãng mạn bên trong. Một đôi nam thanh nữ tú, ngọt ngào ôm nhau. Khuôn mặt nữ tử rất đẹp, tiên nữ giáng thế còn vài phần thua kém cô, chỉ có thể gói trong bốn chữ thiên sinh lệ chất, mĩ lệ tôn quý bẩm sinh. Còn nam tử, tuấn lãng xuất thần, khuôn mặt tà mị hút hồn, khí phách nguy hiểm, lăng lệ vô song. Điều đặc biệt, thiếu ngồi trên đùi của Dạ Thiên, một tay vòng lên ôm cổ anh, tay còn tại đặt ở eo anh. Dạ Thiên được cô ôm, không hề phản kháng mà ngược lại còn phối hợp cùng cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, vô cùng bá đạo. Thấy khách không mời, Dạ Thiên và Tử Uyên chăm chăm nhìn ông, không hề do dự tỉ mỉ đánh giá
Quạ quạ quạ
........
Dạ Quân nghe thấy tiếng quạ kêu thất thanh gần đó, không rõ tư vị gì.