Mùi đàn hương.
Không sai, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương đang cháy. Khói đàn hương nhàn nhạt toả ra từ một đỉnh đồng phía cửa sổ. Mùi hương an thần, rất thư giãn lại vô cùng dễ chịu.
Giữa căn phòng lớn, một người phụ nữ an tĩnh ngồi thưởng trà. Bà rất đẹp, khuôn mặt mĩ lệ, duyên dáng vẫn còn lưu lại thời trẻ, ngũ quan sinh động, đôi mắt có thần, luôn lưu động một dòng khí tức kì lạ. Mái tóc dài được cố định với chiếc trâm thạch anh tạo thành một hình xoắn ốc phía sau gáy. Y phục mà lục thanh lệ, lại sang trọng. Động tác thưởng trà cao quý, không hề có cảm giác thô tục.
" Ân Ngọc, bà muốn làm gì?"
" Ai, lão Nhị à, ngươi lớn như vậy rồi, vẫn không có một chút phép tắc nào sao? "- Ân Ngọc thong thả nhìn đồng hồ, không nhanh không chậm nói.
" Lão Nhị, không phải tên bà có thể gọi?"
" Ai có thể gọi, cha ngươi?"
" Ông ta không xứng."- Dạ Thiên lãnh đạm, ánh mắt phủ đầy hàn khí nhìn người phụ nữ trước mặt.
" Vân Thành xứng."- Ân Ngọc nhếch mép cười cười.
" Bà không đủ tư cách gọi tên mẹ tôi."
" Ha, bao nhiêu năm rồi, nhắc tới Vân Thành, tính khí ngươi vẫn nóng nảy như vậy. Không nói thừa nữa. Hôm nay ta đến đây là có chuyện quan trọng. Cha ngươi muốn ngươi trở về, danh chính ngôn thuận liên hôn cùng Nam Cung gia, kết hôn với đại thiểu thư nhà Nam Cung."
" Ha ha."- Dạ Thiên buồn cười.
" Liên hôn, muốn cưới, ông ta tự đi mà cưới, tôi không có hứng thú."- Dạ Thiên nheo mắt lại, khinh thường nhấn mạnh từng chữ.
" Nghịch tử, dám nói chuyện hỗn lão với cha ngươi như vậy."- Ân Ngọc ném tách trà ra khỏi tay. Tách trà bằng gốm lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh, nước trà theo vết nứt và trào ra khắp sàn nhà.
" Cha?"- Dạ Thiên lười nhìn người phụ nữ trước mắt.
" Tốt nhất ngươi lên ngoan ngoãn nghe lời, cha ngươi làm gì cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngày mười này là ngày tốt, liền về nhà cũ một chuyến, bàn hôn sự với đại tiểu thư Nam Cung gia. Nếu không, đừng trách Dạ gia đối với ngươi bất nhân bất nghĩa."
" Bất nhân bất nghĩa? Dạ gia vốn dĩ đã sớm thối rữa, đâu còn nhân nghĩa mà mất."
" Ngươi.....ngươi....."- Ân Ngọc tức giận, khuôn mặt lập tức chuyển thành màu đỏ hồng.
"Chưa hết, nói cho ông ta biết, tôi kết hôn rồi.'
" Nghịch tử, đại nghịch tử. Chuyện chung thân đại sự là chuyện của bậc tiền bối, không ngờ ngươi lại tự thân định hôn sự cho bản thân."
" Có chuyện, bà gọi tôi tới đây chỉ vì mấy việc này của mấy người thôi sao?"
" Dạ Thiên, trong người ngươi đang chảy dòng máy của Dạ gia, ngươi có chết cũng là ma Dạ gia, cả đời này ngươi định sẵn sẽ trói buộc cùng người Dạ gia, ngươi đừng hòng có thể tránh khỏi trách nhiệm."
" Nếu có thể, tôi cũng không muốn chảy dòng máu này, thật dơ."
" Ngươi....."
" Em trai, em cần gì phải nói chuyện như vậy với mẹ?"- Một người đàn ông bước vào, ngũ quan đao khắc tinh tế, mắt đẹp mày kiếm, mái tóc bị động vuốt ngược ra sau tạo thành nếp rất bắt mắt. Ngũ quan anh tuấn phi phàm này, quả là có phần giống với Dạ Thiên, tuy nhiên, Dạ Thiên vẫn là có cảm giác tùy ý, lười biếng, có tư thái cao ngạo bẩm sinh, không hề giống với ánh mắt tâm cơ sâu rộng, luôn đề phòng trước sau này.
" Dạ Tuyệt?"
" Lâu rồi không gặp."
" Quả là rất lâu."- Dạ Thiên cười như không cười.
" Không có hứng thú nói chuyện đến vậy sao. Được rồi, chúng ta vào chủ đề chính."
"....."- Dạ Thiên lười nói chuyện với mấy người này.
Dạ Tuyệt thấy biểu cảm này của Dạ Thiên, anh cũng không có thái độ nào đặc biệt, nhất nhất bỏ qua.