Cố dựng thẳng người dậy, Minh Kiệt vui vẻ cầm từng chi tiết nho nhỏ cùng ghép với Thiên Anh.
“Thiên Anh đang học mẫu giáo sao?”
Ngồi sát chú đẹp trai nhóc con cười híp mắt trả lời:
“Vâng ạ. Cháu thích đến trường lắm. Ở đấy có các bạn. Không giống ở nước Anh, cháu không có bạn bè. Không ai muốn chơi với cháu cả.”
Thằng bé bị kỳ thị ở đất khách quê người sao?
Lòng dấy lên nỗi thương cảm Minh Kiệt tiếp tục xoa xoa đầu thằng bé an ủi.
“Không sao. Ông bà, ba mẹ yêu thương cháu là đủ rồi.”
Đôi mắt trong veo chợt đượm buồn, mang nét ưu tư khiến Minh Kiệt hoảng hốt tự hỏi rằng mình đã nói cái gì sai hay sao. Một câu trả lời rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức cũng khiến trái tim Minh Kiệt nhói lên một hồi.
“Con không có ba. Mẹ nói ba mất rồi. Con không biết mặt ba mình trông như thế nào cả.”
Dù chỉ mới quen biết tròn một ngày, nhưng cứ ngỡ đã quen thân từ lâu. Nghe thằng bé nói rằng nó “mồ côi cha” Minh Kiệt rối rít xin lỗi vì vô tình nhắc đến chuyện không vui.
Bản thân từng trải qua cảm giác thiếu thốn khi không nhận được tình yêu thương của cha ruột. Nên anh hiểu rõ và rất đồng cảm với Thiên Anh. Nó còn quá bé để nhận thức được cuộc sống thiếu vắng bóng cha. Trưởng thành rồi nó sẽ phải đối mặt với cảm giác thiếu thốn, không đầy đủ tình thương. Bị xăm soi chế giễu là đồ không cha, con hoang… này nọ. Sẽ thèm khát một cái ôm ấp trìu mến bởi một vòng tay to lớn. Được cha nhấc bổng lên vai hay là cõng đi chơi, đèo đi khắp thành phố. Và tất nhiên rất thèm khát được một lần gọi “Ba ơi” trong hạnh phúc.
Thiên Anh cũng như anh, đều không được mắn. Đều là những đứa trẻ thiệt thòi.
“Đừng buồn. Mẹ Trang Anh sẽ làm thay công việc của ba cháu để yêu thương chăm sóc cháu nên người.”
Một người mẹ đơn thân. Nuôi con một mình không dễ dàng gì. Chắc cô ấy đã vất vả nhiều rồi. Thật đáng khâm phục.
Trưởng thành, đi học, rồi nên người. Minh Kiệt đôi lúc nhìn lại những năm tháng dài đằng đặc mà mình đã trải qua. Nhận ra một điều rằng người chịu thiệt thòi, đau khổ nhất không phải là anh. Là mẹ.
Một thân một mình nuôi con trong cái xã hội trọng nam khinh nữ, cổ hủ và rất khắt khe về quan điểm hôn nhân gia đình. Mẹ anh, người phụ nữ không chồng mà chửa. Đó là một tiếng xấu để người ta mang ra lên án, chỉ trích bêu rếu khắp nơi. Những ánh mắt dị nghị, khinh miệt cứ đeo bám anh suốt chặng đường lớn lên.
Đứa con hoang, đứa từ đất chui lên hay những câu miệt thị khác cứ lặp đi lặp lại đến thuộc làu trong cuộc sống của anh. Mỗi lần vô tình làm sai cái gì thì người ta lại dè bĩu rằng “Quả đúng là đồ không cha. Không được dạy bảo tử tế đàng hoàng.”
Nhìn bản thân rồi nhìn lại Thiên Anh, Minh Kiệt thoạt nghĩ mẹ nó sẽ dùng tất cả tình yêu thương để bảo vệ che chở. Những người mẹ đơn thân nào trên thế giới cũng sẽ vận hết công năng để nuôi nấng con mình thành người. Không bao giờ để con mình chịu khổ cả.
Nộp phạt xong, cán bộ thông báo rằng chiếc xe máy bị tạm giữ trong vòng một tháng. Trang Anh đến cửa hàng xe máy để lấy oto về. Trao đổi với chủ cửa hàng cô đã bỏ ra một số tiền kha khá để thuê chiếc xe ấy đủ một tháng. Hẹn ngày này tháng sau sẽ đem trả.
Quay lại bệnh viện đón con trai Trang Anh cảm ơn Minh Kiệt đã trông thằng bé. Bản thân đã hứa sẽ chăm sóc anh nên hai mẹ con định ra về làm bữa trưa rồi mang đến đây. Thiên Anh không chịu đi cùng mẹ, nó muốn ở đây đợi cơm mẹ mang tới ăn cùng với chú đẹp trai.
Chẳng lay chuyển được ý định của con trai, Trang Anh đành nhờ Minh Kiệt tiếp tục trông con giúp mình.
“Cảm phiền cậu. Tôi sẽ sớm quay lại ngay.”
“Chị cứ từ từ, đừng vội. Nếu không lại đụng xe vào người khác nữa đấy.”
Hoàng Minh Kiệt buột miệng nói.
“Khéo lại thành tôi chăm sóc cho chị đấy.”
Lời đã thoát ra, anh lập tức đơ miệng.
Mình đây là đang nói gì vậy? Ghẹo con gái nhà lành?
Mắt không chớp mi nhìn vào người đứng trước mặt. Chính anh cũng không thể hiểu vì sao mình lại có thể thốt ra câu ghẹo bà chị này.
Bị trêu, Trang Anh đỏ mặt nhớ lại chuyện hôm qua. Ngượng muốn chui xuống cái lỗ cho xong.
“Tôi…Không phải như thế.”
Nói xong cô chạy nhanh ra ngoài và đóng mạnh cánh cửa.
“Thật là. Mày lại dễ dàng thua cái đứa nhỏ tuổi ư? Bị trêu đến mức chạy tuột cả dép cơ đấy?”
“Tự tin và sự bình tĩnh vốn có của mày đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ đứng trước trai đẹp nên mới ngụp lặn hết?”
Nghĩ mình đúng là điên rồi, Trang Anh đánh vào mặt tự nhắc nhở mình chấn chỉnh lại.
Về nhà, Hàn Lâm Dũng lại cằn nhằn việc con gái phá hỏng các buổi đi xem mắt. Càng khó chịu hơn khi nó chỉ câng câng cái mặt nghe tai này lọt sang tai kia. Nói cứ như nước đổ đầu vịt, Hàn Lâm Dũng làu bàu thêm một hồi rồi ra lệnh cho con gái tối nay đi ăn với đối tượng xem mắt. Lần này còn dám phá hỏng buổi gặp mặt thì ông quyết bảo con trai cho nó một trận.
Sẵn có nguyên liệu trong tủ, Trang Anh mặc tạp dề và tiến hành cắt xắt từng thứ đổ vào chảo. Tay đảo đều, chả mấy chốc đã xong.
Rau củ ninh xương, thịt bò bọc nấm, cá hồi sốt cam và một dĩa càng cua thịt đã bóc sẵn vỏ kèm theo hai cốc nước ép. Một bữa trưa ngon miệng dành cho con trai và bệnh nhân bất đắc dĩ kia.
Từng dĩa thức ăn được xếp ra trước mặt mình. Hoàng Minh Kiệt cố kiềm chế không để lộ ra cái vẻ thèm thuồng. Mùi thức ăn bay bay như thể đang tra tấn cái dạ dày của anh.
Nhìn chằm chằm vào dĩa thịt Minh Kiệt nức nở khen:
“Chắc chắn sẽ ngon lắm đây.”
“Cám ơn chị nhé!”
“Đừng khách sáo. Là việc tôi nên làm.”
“Chị cũng ngồi xuống ăn đi.”
“À tôi không đói.”
Không phải không đói mà là cô không được tự nhiên khi ngồi đối diện với người đàn ông mà mình mới quen đúng một ngày. Họ chưa thân thiết đến mức có thể ngồi ăn chung một bàn như vậy.
Thiên Anh ngồi gần lại Minh Kiệt, mẹ gắp thức ăn cho thì nó bảo để tự nó làm. Con trai lớn rồi nên những việc nhỏ nhặt này không làm phiền đến mẹ nữa.
“Cháu nói đúng chứ? Mẹ Trang Anh nấu ăn là ngon nhất.”
Đồng tình với ý kiến của thằng nhóc Minh Kiệt gật gù.
“Chắc chú phải làm phiền mẹ cháu một thời gian rồi.”
“Chú cứ tự nhiên như nhà mình ạ.”
Cười rộ, Thiên Anh khoái chí nghĩ rằng với cái tiến trình này mẹ sắp có bạn trai. Chả mấy chốc sẽ có ba để khoe với đám bạn trong lớp rồi. Mình phải cố để mẹ và chú Kiệt thường xuyên gặp nhau mới được.
Trang Anh đoán ra được con trai đang nghĩ gì. Nó đang muốn thân thiết với Hoàng Minh Kiệt. Và có lẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ với cậu ta. Nằm vạ vòi cô cho phép đến gặp Hoàng Minh Kiệt. Tối qua, trước khi đi ngủ nó còn hỏi nhỏ rằng có thể để chú Kiệt làm ba dượng mình thì có được không. Mới gặp mặt một lần mà nó có cái suy tính ấy. Chứng tỏ Thiên Anh muốn có ba lắm rồi. Con trai mình nên Trang Anh hiểu hơn ai hết. Nhưng không phải chuyện gì mình cũng chiều nó được.
Cô và Hoàng Minh Kiệt hoàn toàn không có khả năng. Nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đấy.
“Tôi có chuyện gấp cần giải quyết. Bữa tối tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”
Hoàng Minh Kiệt khẽ nói:
“Không cần đâu. Chị cứ bận công chuyện của mình. Y tá sẽ chuẩn bị bữa tối cho tôi. Chị đừng lo.”
“Thiên Anh. Mẹ con mình về thôi. Không được làm phiền chú nghỉ ngơi.”
Rất nghe lời, thằng bé vòng tay lễ phép chào Minh Kiệt rồi chạy đến bên mẹ. Theo chân mẹ ra ngoài nó vẫn ngoảnh đầu lại vẫy vẫy tay với Minh Kiệt.
Bật cười, anh nói nhỏ trong miệng:
“Thằng bé rất thích chơi cùng mình thì phải.”
Anh nghĩ chắc đợi đến lúc cử động được rồi sẽ cùng nó chơi một vài trò chơi, chẳng hạn như đá bóng. Minh Kiệt cảm nhận được thằng bé rất quý mình. Vậy thì anh sẽ cố gần gũi, chơi cùng để nó không còn cảm giác bị bạn bè bỏ rơi hay kì thị nữa.
Nữ y tá đến kiểm tra xem bột có bị lỏng hay không. Kê cao chân Minh Kiệt trên gối giúp máu hồi lưu tốt, y tá dọn dẹp lại một số vật dụng trong phòng bệnh của anh. Một hồi sau cô ta buột miệng hỏi, mắt cứ nhìn xung quanh phòng.
“Vợ và con anh đã về rồi sao?”
“Họ không ở lại chăm sóc anh ư?”
Bị hiểu nhầm, Minh Kiệt lên tiếng giải thích:
“Họ không phải…”
Chưa nói hết câu cô y tá đã cắt ngang:
“Chị ấy vừa xinh đẹp lại đảm đang nữa. Chứ tôi thấy có ít người nấu cơm mang đến cho chồng lắm. Đa số toàn để chồng ăn cơm căng tin thôi.”
“Vợ anh thuộc tuýp người vừa thành đạt lại giỏi nội trợ quán xuyến gia đình. Tôi ngưỡng mộ lắm.”
Bằng mắt thường những người xung quanh cũng nhìn ra Hàn Lâm Trang Anh rất có điều kiện. Phong thái, cử chỉ đều toát lên khí chất của người phụ nữ thành đạt.
Mấy ai được như cô ấy. Xinh đẹp, nhiều tiền, chồng con đề huề, gia đình hạnh phúc. Thực sự rất ghen tị.
Trí tò mò nổi lên, nữ y tá tiếp tục hỏi khiến Minh Kiệt không biết trả lời như thế nào.
“Chắc chị nhà làm trong lĩnh vực kinh doanh đúng không?”
“À cô ấy…”
Kéo rèm cửa sổ cho căn phòng thông thoáng lên. Nữ y tá lại tiếp tục câu chuyện không có thật do mình tự nghĩ ra:
“Con trai anh được nhiêu tuổi rồi? Nó đẹp trai giống anh.”
Nó đâu phải con tôi. Giống thế quái nào được.
Tôi mới 23 tuổi, người yêu còn chưa có nói gì là vợ con.