Khung cửa sổ ướt nhòe nước mưa khiến khung cảnh bên ngoài nhìn càng mù mịt. Cô giơ ngón tay, nhẹ nhàng di chuyển theo bóng người kia, từ xa ngắm nhìn bóng dáng ấy nhưng lại sợ người ta nhìn thấy nên nhanh chóng buông tay.
Lệ Diễn, tôi đảm bảo, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Hôm sau, thời tiết vẫn rất xấu. Bên ngoài vẫn còn mưa, thậm chí còn có vẻ sẽ lớn hơn cả hôm qua. Kế hoạch tập huấn bên ngoài phải đôi thành tập bác kích trong nhà. Khưu Ngưng nghỉ ngơi một ngày cũng đã ổn hơn nhiều. Các chiến sĩ đều đang tập luyện, Chiếm Tuyết Liên ở bên cạnh nhìn động tác của bọn họ. Lúc nhìn tới Hà Mỹ Tĩnh đang tập chung với Mục Ảnh Sanh, cô ấy lại hơi hơi híp mắt quan sát động tác của hai cô.
Kỹ năng chiến đấu của Mục Ảnh Sanh rất tốt. Kể từ năm ấy sau khi đánh thua Lệ Diễn, cô đã đặc biệt nỗ lực rèn luyện môn này. Nhìn một hồi, Chiếm Tuyết Liên đột nhiên lên tiếng.
“Mục Ảnh Sanh, bước ra khỏi hàng.”
Mục Ảnh Sanh hơi sửng sốt, dừng động tác, nhanh chóng đứng ở phía trước, đi đến trước mặt Chiếm Tuyết Liên giơ tay chào.
“Báo cáo.”
Chiếm Tuyết Liên nhìn những người khác: “Bác kích cũng có kỹ xảo, không phải cứ động tác đẹp là được, cũng không phải chỉ cần mạnh là được.”
Xoay người, cô ấy nhìn Mục Ảnh Sanh, vẻ mặt khó thể hiểu được: “Đồng chí, đánh với tôi.”
Mục Ảnh Sanh thẳng người: “Rõ.”
Chiếm Tuyết Liên cử động tứ chi, Mục Ảnh Sanh cũng vào tư thế chuẩn bị tiếp chiêu, sau đó hai người liền bắt đầu. Sức mạnh của Chiếm Tuyết Liên không hề nhỏ nhưng Mục Ảnh Sanh đã từng đánh với Lệ Diễn nên tất nhiên cũng sẽ không sợ cô ấy. Nhưng có thể làm sĩ quan huấn luyện chứng tỏ năng lực của Chiếm Tuyết Liên tất nhiên không phải hạng soàng. Mục Ảnh Sanh không dám khinh địch, lấy toàn lực ra đối phó.
Trên đùi Chiếm Tuyết Liên có vết thương cũ, cô biết, cho nên lúc cô đá ngang qua một cú liền khiến Chiếm Tuyết Liên ngã xuống đất. Điều này khiến cô hơi sửng sốt.
Chiếm Tuyết Liên ở dưới đất không động đậy, một bàn tay ôm chân, nhìn rất đau đớn. Mục Ảnh Sanh nhìn dáng vẻ của cô ấy liền không nghĩ ngợi mà tiến lên kéo Chiếm Tuyết Liên dậy, nhưng đúng lúc này Chiếm Tuyết Liên lại dùng một chân khác đá một cú đá ngang vào Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh không đề phòng nên bị cô ấy đá ngã. Chiếm Tuyết Liên như một con cá chép nhảy bật lên, nhìn Mục Ảnh Sanh té xuống đất, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Đã thấy chưa? Bác kích không phải chỉ đánh là được.”
Mục Ảnh Sanh trúng một cước vào bụng, cước đó Chiếm Tuyết Liên đá rất mạnh, cô lại không dám nằm dưới đất thêm nên cũng như cá chép nhảy bật lên lại. Giơ tay chào Chiếm Tuyết Liên rồi quay lại vị trí của mình.
Khưu Ngưng lúc thấy Mục Ảnh Sanh ngã đã muốn tiến lên nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Huấn luyện tại tiếp tục, lần này đổi người, Mục Ảnh Sanh tập chung với Khưu Ngưng. Lúc xuất quyền lại hướng tới trước một chút, cô bạn nói rất khẽ.
“A Sanh, cậu không sao chứ?”
Mục Ảnh Sanh lắc đầu, nhìn Chiếm Tuyết Liên ở phía trên rồi lại ra quyền với Khưu Ngưng.
“A Sanh, không phải là cô ấy vì chuyện ngày hôm qua mà đánh cậu chứ?” Khưu Ngưng hôm nay vẫn còn đau bụng, cơn đau rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể ráng nhịn.
“Không có đâu.”
Cô biết Chiếm Tuyết Liên không phải là người như vậy. Cũng không biết hôm qua Lệ Diễn có làm gì hay nói gì không. Mà không đúng. Cô phải tin Lệ Diễn chứ. Anh so với cô còn biết kiềm chế hơn.
Khưu Ngưng làm vẻ mặt không cho là đúng, Mục Ảnh Sanh nhìn dáng vẻ này của bạn quả thật là có chút bất đắc dĩ. Người biết thì cho rằng cậu ấy đến đây làm lính, còn người không biết chắc sẽ nghĩ cậu ấy tới để xoi mói, đâm chọc quá.
Huấn luyện bác kích buổi sáng kết thúc, mọi người có thể nghỉ ngơi một lát. Chiếm Tuyết Liên và Thành Lập Tân lúc này đều đã đi hết, Mục Ảnh Sanh nhìn gương mắt có hơi tái của Khưu Ngưng. Thật khổ cho cậu ấy đang đau bụng mà vẫn phải kiên trì như thế. Dìu bạn sang bên, cô cất giọng rất nhẹ.
“Cậu hay bị vậy không hay là tới đây rồi mới bị?”
Khưu Ngưng biết cô đang nói cái gì nhưng lại không trả lời mà lùi ra sau một bước, nhìn Mục Ảnh Sanh từ trên xuống dưới.
“Vậy cậu từ trước giờ vẫn vậy hay là tới đây rồi mới vậy?”
Mục Ảnh Sanh nghe hiểu ý của bạn mình, đột nhiên mỉm cười. cô nghiêng đầu, sắp xếp lại lời nói một chút.
“Tớ không phải giỏi chịu đựng như cậu nghĩ đâu. Tớ cũng có những chuyện không thể nhịn được. Nhưng nếu tớ đã tới đây thì tớ biết tớ phải làm gì, mục tiêu của tớ là gì. Cho nên…”
Sau đó không cần nói, Khưu Ngưng cũng có thể hiểu được.
“Ngốc.” Hình như người vào bộ đội rồi đều bị bệnh này.
Mục Ảnh Sanh nhìn cô, vô cùng khó hiểu: “Cậu không thế à? Nếu cậu đã không thích chỗ này như vậy thì vì sao còn muốn đến đây?”
Có thể qua được vòng tuyển chọn binh chủng đặc biệt đã chứng tỏ thực lực của cậu ấy, có thực lực như vậy thì cần gì phải lúc nào cũng thể hiện như là một người tới để đâm thọc khiến sĩ quan huấn luyện phải nói như vậy?
Khưu Ngưng mím môi lại thành một đường thẳng, ngồi dưới hành lang, nhìn màn mưa bên ngoài. Trời mưa rất lớn, cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Mẹ tớ là một quân nhân.”
Lời Khưu Ngưng khiến Mục Ảnh Sanh nhìn về phía cô ấy, nhưng Khưu Ngưng vẫn chỉ nhìn ra màn mưa bên ngoài.
“Mẹ tớ là một quân nhân. Bà ấy cũng thuộc binh chủng đặc biệt. Sau này vì bị thương mà xuất ngũ. Lúc trở về, bà ấy đi theo ngành cảnh sát. Khi đó bà ấy còn rất trẻ, được người ta giới thiệu mới quen với ba tớ.”
Khưu Ngưng nói tới đây thì khóe miệng cong lên thành một nụ cười chế nhạo: “Ba tớ là dân kinh doanh. Mà dân kinh doanh thì cậu biết rồi đó?”
“Mẹ tớ là cảnh sát, công việc rất nhiều, ba tớ là dân kinh doanh cũng việc bù đầu. Sau này ba tớ nɠɵạı ŧìиɦ, người đó còn sinh cho ba tớ một thằng con trai.” Khưu Ngưng nói tới đây thì nhổ một ngụm: “Tớ với mẹ đều không biết chuyện này. Đến lúc biết thì thằng bé đó đã tốt nghiệp tiểu học. Ba tớ lúc đó thay đổi kế hoạch muốn nhận nó về để kế thừa gia nghiệp.”
Mục Ảnh Sanh hơi sửng sốt, không nghĩ là lại còn có bước ngoặt như vậy.
“Phì, đừng hòng. Tớ không đồng ý, vì mẹ nên tớ mới cãi nhau với ba. Ông ấy nói tớ là con gái, không có tiền đồ. Sau này ông ấy có gia nghiệp cũng muốn để lại cho thằng em tớ hưởng. Cho nên tớ mới bỏ đi. Tớ phải chứng minh cho ông ấy thấy. Tớ có khả năng làm việc lớn.”
“Cậu vào binh chủng đặc biệt là để chứng tỏ cho ba cậu thấy?”
“Chứ gì nữa?”
“Vậy, em trai cậu bây giờ đang ở nhà cậu à? Nhận con nhân tình về nhà nuôi á, kiểu gì vậy trời?”
“Đúng đó. Buồn cười lắm đúng không?” Khưu Ngưng nói nhẹ như bỡn nhưng Mục Ảnh Sanh vẫn có thể cảm giác được nỗi khổ tâm của cô ấy. Cô giơ tay lên, đặt trên vai Khưu Ngưng.
Khưu Ngưng không đẩy tay cô ra, vẻ mặt rất lạnh: “Lúc mẹ biết chuyện đã cãi nhau một trận với ba. Kết quả cậu có biết ba tớ nói gì không? Ông ấy nói mẹ tớ quá mạnh mẽ, nói mẹ tớ là người hiếu thắng, nói bà ấy không có một chút dịu dàng, mềm mỏng của phụ nữ. Tớ khinh.”
Vẻ mặt cô lại nhuốm vài phần phẫn nộ, cảm xúc đó, Mục Ảnh Sanh có thể hiểu.
“Lúc đó là ai đã theo đuổi mẹ tớ, nói bà ấy mạnh mẽ, ông ấy thích kiểu phụ nữ độc lập như vậy, có thể khiến ông ấy có thể an tâm dốc sức lo sự nghiệp? Là ai đã nói phụ nữ giỏi giang không thua gì đàn ông như mẹ tớ đối với ông ấy là tốt nhất?”
“Đàn ông, uhm.”
Mục Ảnh Sanh hơi cau mày, muốn nói không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Nhưng bây giờ tuổi của cô còn nhỏ, dường như không có lập trường để nói câu này.
“Vậy sau đó thì sao? Ý của tớ là mẹ cậu cứ để thế mà nhìn à?”