“Thu hồi?” Chiếm Tuyết Liên cười lạnh, dường như không hề cho đề nghị của Mục Ảnh Sanh là đúng: “Được thôi, tôi có thể thu hồi hình phạt đối với đồng chí ấy. Nhưng hình phạt của đồng chí ấy sẽ do đồng chí chịu. Đồng chí đã thích ra mặt như thế thì đồng chí cứ chạy 20 vòng thao trường đi.”
“Sĩ quan huấn luyện.” Khưu Ngưng sốt ruột, tiến lên một bước muốn nói cho Mục Ảnh Sanh nhưng bụng cô lúc này lại giở chứng khiến cô phải khom hết người lại.
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện.” Chân Mục Ảnh Sanh lúc này đã nhũn hết cả ra, cô đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng về trước: “Tôi chịu phạt. Tôi chấp nhận chạy 20 vòng. Nhưng trước khi tôi chạy, xin cho phép tôi đưa Khưu Ngưng về ký túc trước đã. Cơ thể cậu ấy thật sự không chịu nổi.”
“Sĩ quan phạt…” Khưu Ngưng nén cơn đau bụng tiến về phía trước. Tay cô đặt lên đầu tính tháo mũ xuống.
Nhìn dáng vẻ lúc này của Khưu Ngưng, Mục Ảnh Sanh biết cô ấy sẽ làm gì liền nhanh tay ngăn cản. Cô cũng ngăn ánh mắt cực kỳ sắc bén của Chiếm Tuyết Liên đang trừng Khưu Ngưng.
“Người đang đau thì đừng có tỏ ra mình mạnh, mau về nghỉ đi.”
“Nghỉ cái gì?” Khưu Ngưng đau đớn vô cùng: “Ai bảo cậu chịu phạt thay tớ? Mấy chuyện tương thân tương ái này tớ không muốn làm.”
Khưu Ngưng đang rất đau, đến nói cũng phải cắn răng thốt ra từng chữ, Mục Ảnh Sanh bấm tay bạn không cho bạn nói tiếp.
“Cậu thôi đi mà. Về nghỉ đi.”
“Sĩ quan huấn luyện.”
Ở phía khác, Hà Mỹ Tĩnh vội vàng chạy lại, bước chân cũng hơi run rẩy, nhìn Khưu Ngưng rồi lại giơ tay chào Chiếm Tuyết Liên.
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện.” Hà Mỹ Tĩnh nhìn Mục Ảnh Sanh và Khưu Ngưng, rồi lại nhìn Chiếm Tuyết Liên: “Khưu Ngưng đang không được khỏe, Mục Ảnh Sanh vì chăm sóc bạn ấy mới về trễ giờ. Bọn họ không cố ý đâu ạ.”
Chiếm Tuyết Liên nhìn áo khoác đã ướt nước mưa của Hà Mỹ Tĩnh, cười lạnh một tiếng: “Cho nên? Có lý do để không chạy đúng không?”
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, tôi không có ý đó, ý của tôi là các cậu ấy xét về tình có thể tha được. Cũng không phải là cố ý vi phạm quy định. Cho nên…”
“Mỹ Tĩnh.” Mục Ảnh Sanh không ngờ cô ấy lại chạy qua đây, giọng cô hơi cao một chút. Hà Mỹ Tĩnh cùng Khưu Ngưng không thể không biết bọn họ như vậy chỉ càng khiến Chiếm Tuyết Liên tức giận hơn chứ?
“Cậu đến đúng lúc quá, đưa Khưu Ngưng về nhé. Tớ đi chạy đã.”
Mục Ảnh Sanh giao Khưu Ngưng lại cho Hà Mỹ Tĩnh. Khưu Ngưng nôn nóng muốn lên tiếng nhưng Mục Ảnh Sanh lại bấm chặt tay cô ấy.
“Khưu Ngưng.” Mục Ảnh Sanh cắn răng nhìn bạn: “Về nghỉ đi.”
Nếu bây giờ họ đi, chỉ cần một mình cô bị phạt là được. Nhưng nếu bọn họ cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ không chỉ có mình cô bị phạt đơn giản như thế.
“A Sanh.” Khưu Ngưng gò má đỏ gay, vừa bực vừa nôn nóng. Mục Ảnh Sanh lại vô cùng kiên định thả tay bạn mình ra.
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, bây giờ tôi sẽ bắt đầu chạy.”
Hà Mỹ Tĩnh cùng Khưu Ngưng đều đứng đó bất động. Hôm nay huấn luyện nặng đến thế nào, các cô đều rõ. Thậm chí đến bây giờ chân các cô vẫn còn đang run chứ nói gì đến Mục Ảnh Sanh vừa nãy còn cõng Khưu Ngưng về. Các cô không tin Mục Ảnh Sanh có thể trụ được. Mục Ảnh Sanh nhìn về phía các cô hai cái, không ngừng dùng ánh mắt bảo các cô trở về.
Chiếm Tuyết Liên nhìn thời gian, ngẩng đầu liếc Mục Ảnh Sanh: “Bắt đầu đi.”
Lúc Mục Ảnh Sanh đang chuẩn bị chạy thì một giọng nói bất ngờ cất lên.
“Đại đội trưởng Chiếm.”
Chiếm Tuyết Liên nhìn người vừa đến liền đứng thẳng, giơ tay chào: “Trung đoàn trưởng Lệ.”
“Thủ trưởng Lệ.” Mục Ảnh Sanh, Hà Mỹ Tĩnh, Khưu Ngưng cũng đồng loạt chào.
Lệ Diễn không nhìn ba người các cô, chỉ nhìn Chiếm Tuyết Liên: “Đang làm gì vậy? Đại đội trưởng Chiếm đang đặc biệt quan tâm tới các học viên à?”
“Không phải đang đặc biệt quan tâm đâu ạ.”
Chiếm Tuyết Liên còn chưa nói xong, Hà Mỹ Tĩnh đã như là chớp thời cơ, đột nhiên tiến lên một bước rồi đứng nghiêm.
“Báo cáo thủ trưởng, không phải đang đặc biệt quan tâm mà là đang bị phạt ạ.”
Bị phạt? Lệ Diễn nhìn về phía Mục Ảnh Sanh, ánh mắt sắc bén phát hiện cả người Mục Ảnh Sanh đều ướt nhẹp. Mặc dù những người khác cũng bị ướt mưa nhưng hình như cô bị ướt nhiều hơn.
“Hà Mỹ Tĩnh.” Chiếm Tuyết Liên không ngờ Hà Mỹ Tĩnh lại dám tố cáo: “Đồng chí cũng muốn bị phạt chạy 10 vòng đúng không?”
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, tôi không muốn bị phạt chạy. Tôi chỉ là đang trả lời câu hỏi của thủ trưởng Lệ mà thôi.”
Lệ Diễn đứng ở kia, ánh mắt nhìn về phía Mục Ảnh Sanh, cô nhóc đó vẫn đang đứng rất thẳng, dáng người vẫn cao ráo như thế. Nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy chân cô đang hơi run. Cõng Khưu Ngưng về, lại còn vác nặng…
Hai bàn tay Lệ Diễn thả bên ngoài bất giác nắm chặt, trời vừa mưa vừa tối nên không ai thấy được vẻ mặt anh lúc này. Hàm dưới cũng bạnh ra thành một đường thẳng. Chiếm Tuyết Liên và Hà Mỹ Tĩnh đều đứng im không dám nhúc nhích.
Mục Ảnh Sanh quả thực là mệt muốn chết, thực sự rất khó chịu, cô cũng sắp không trụ nổi. Nhưng cô lại nhớ đến lần trước Lệ Diễn bắt cô chạy thao trường. Khi ấy vẫn còn đang ở trường mà anh đã không giúp cô thì ở đây cô lại càng không mong Lệ Diễn sẽ nói cái gì. Anh không giúp cô thì cô vẫn hiểu được. Huống hồ quân lệnh như núi. Cô cũng không cần anh giúp. Cô giơ tay chào rồi tiến về phía trước một bước.
“Báo cáo thủ trưởng, báo cáo sĩ quan huấn luyện. Bây giờ tôi sẽ chạy.”
Nói xong, cô liếc Hà Mỹ Tĩnh một cái, dùng ánh mắt bảo cô mau đưa Khưu Ngưng về ký túc xá. Hà Mỹ Tĩnh tái mặt, vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lần này là Khưu Ngưng đã ngăn lại.
Khưu Ngưng lúc này xem như đã nhìn ra Mục Ảnh Sanh ở phương diện nào đó đúng là rất ngốc. Cô im lặng ra hiệu cho Hà Mỹ Tĩnh. Về thôi. Hà Mỹ Tĩnh nhìn cũng hiểu, siết chặt nắm đấm dìu Khưu Ngưng mà đôi mắt bỗng thấy cay cay.
Mục Ảnh Sanh xem như không có gì, chạy 20 vòng thôi mà. Hôm nay xem như là huấn luyện siêu năng lực cũng được. Nhưng mà chân cô thực sự đã mỏi lắm rồi, mệt lắm rồi, một chút sức cô cũng không có. Cô vừa xoay người, Lệ Diễn liền lên tiếng.
“Chờ một chút.”
Chiếm Tuyết Liên nhìn Lệ Diễn, đám Mục Ảnh Sanh cũng nhìn anh. Lệ Diễn nới lỏng nắm đấm, nhìn Chiếm Tuyết Liên một cái: “Đại đội trưởng Chiếm đã ra quân lệnh thì tất nhiên không có lý nào lại thu hồi. Nhưng mà bạn học Mục dường như về tình cũng có thể tha được.”
“Trung đoàn trưởng Lệ?” Mặt Chiếm Tuyết Liên liền biến sắc, cô ấy không ngờ Lệ Diễn lại nói thay cho Mục Ảnh Sanh: “Trễ giờ là trễ giờ, sai là sai. Tôi không thể vì…”
“Đại đội trưởng Chiếm đừng nóng, tôi không có nói là cô sai.”
“Bạn học Mục về trễ giờ thì chắc chắn phải bị phạt nhưng tôi thấy luật lệ cũng phải có tính người. Hay là vậy đi, 20 vòng này tôi sẽ chạy.”
“Thủ trưởng Lệ?”
“Trung đoàn trưởng Lệ?”
Hà Mỹ Tĩnh cùng Chiếm Tuyết Liên đều cả kinh, Mục Ảnh Sanh đứng ở phía kia cũng kinh ngạc nhìn Lệ Diễn. Cô hoàn toàn không thể tin được Lệ Diễn chẳng những nói giúp cô mà còn đòi chịu phạt thay cô.
Trời lại mưa to hơn, vẻ mặt kiên định của anh xuyên qua màn mưa đập vào mắt Mục Ảnh Sanh, thực sự cô không thể nói được cảm xúc trong lòng mình lúc này là thế nào. Chỉ cảm thấy cơn đau ở chân dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, trước mắt chỉ có gương mặt lạnh lùng của Lệ Diễn trong mưa. Đó là vẻ mặt thường ngày của anh, cô thật ra đã không còn xa lạ.
Nhưng anh thay cô chịu phạt, chuyện này đối với Lệ Diễn mà nói chẳng phải là đi ngược lại nguyên tắc thường ngày của anh hay sao?