“Lệ Diễn.” Cô lùi ra sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lệ Diễn, vẻ giận dữ trong mắt đã không còn nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Đi con đường này là do tôi tự chọn lấy. Tôi vĩnh viễn không hối hận.”
Cô nhóc này ý chí kiên định cũng là chuyện tốt, nhưng đối với Lệ Diễn mà nói, cô đúng là quá khờ dại.
“A Sanh, binh chủng đặc biệt không giống như em đang nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ thế nào?” Tưởng cô không biết thật sao? Nghĩ cô bốc đồng chắc?
Lệ Diễn nhìn đôi mắt vẫn trong veo như trước của Mục Ảnh Sanh mà không biết phải nói thế nào.
“Em đã từng thấy người chết chưa? Em đã từng thấy xác người chất như núi là thế nào chưa? Em có từng thấy thi thể bị người ta đem đi thiêu đến biến dạng hoàn toàn chưa?”
Mục Ảnh Sanh khẽ giật mình, Lệ Diễn xoay người nhìn tấm ảnh trên bàn.
“Em chỉ nhìn thấy Lão Tề cụt một chân, giữ được một mạng. Nhưng em đâu biết có bao nhiêu người trong số họ đã chết trên đường biên giới. Có một số chiến sĩ bọn anh còn có thể mang di thể trở về nhưng cũng có một số đến cả di thể cũng không cách nào mang về được.”
Lệ Diễn vẫn không nhìn cô, anh nhìn tấm ảnh mà có chút thất thần.
“Em không chỉ phải trải qua huấn luyện như địa ngục, em phải phải làm quen với việc bị thương, bỏ mạng. Em thậm chí còn phải làm quen với việc chiến hữu của mình ngã xuống ngay trước mắt mình. Em phải làm quen với việc nhìn máu tươi của bọn họ không chỉ đổ xuống mà có thể còn phun thẳng vào mặt mình.”
Trong phòng làm việc rất yên lặng, lời của anh khiến Mục Ảnh Sanh lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi của mình. Cô nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Lệ Diễn lúc này cô chưa từng thấy, trên người anh toát ra một cảm giác âm trầm trước nay chưa từng có.
Tấm ảnh bị người anh che mất nên cô không thể nhìn hết được. Trong lòng cô có một câu muốn hỏi anh rằng các chiến sĩ ở trong tấm ảnh đó bây giờ còn bao nhiêu người còn sống? Nhưng không thể hỏi ra được. Cô cứ như thế kinh ngạc nhìn bóng dáng Lệ Diễn, lại nhớ tới địa vị cao của anh ở kiếp trước, nhớ tới danh hiệu sát thần của anh. Ai cũng nói anh lợi hại nhưng chưa từng có ai hỏi đến cảm giác của anh.
Bàn tay Lệ Diễn chống lên mép bàn, vẫn xoay lưng lại với cô. Mục Ảnh Sanh nhìn bóng dáng anh, ngón chân khẽ động đậy. Không biết lúc này mình nên đi để anh ở lại một mình hay là tiến tới ôm anh một cái sẽ tốt hơn. Trong phòng làm việc rất im ắng, cô đang rất mất tự nhiên thì Lệ Diễn đã xoay lại.
Vẻ mặt anh đã bình tĩnh hơn, tâm trạng cũng đã được bình ổn: “Em tới tìm tôi có chuyện gì?”
Anh xoay chuyển vấn đề quá nhanh khiến Mục Ảnh Sanh chớp chớp mắt, phải mất mấy giây mới thu hồi lại được suy nghĩ.
“Không có gì.” Mục Ảnh Sanh lui lại một bước: “Tôi chỉ là đến nhìn…”
“Đến nhìn tôi?” Trên gương mặt Lệ Diễn mang theo vài phần ý cười. Anh cười khiến Mục Ảnh Sanh vẫn có chút không trụ nổi.
“Không có. Không phải.”
Gương mặt lúng túng, dáng vẻ của cô lúc này khiến ý cười trong mắt Lệ Diễn càng sâu.
“Nhớ tôi?”
“Ai nhớ anh chứ.” Mục Ảnh Sanh xoay người bước đi, Lệ Diễn liền tiến tới ôm lấy eo cô.
Cô bị anh xoay qua, Lệ Diễn cúi thấp đầu, nâng mặt cô lên, hơi nghiêng đầu hôn lên môi cô. Mục Ảnh Sanh vốn muốn đẩy anh ra, nhưng nhớ đến bóng lưng có phần cô độc của anh ban nãy, cô đột nhiên nâng tay lên, tự nhiên ôm lấy lưng anh. Đây là lần đầu tiên cô có động thái táo bạo đến như vậy, nhưng nghĩ kỹ thì bọn họ hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, căn bản không thiếu thứ gì.
Cơ thể anh to lớn, rắn chắc, cường tráng, hai tay cô ôm lấy anh như vậy khiến nụ hôn của hai người tự nhiên lại càng sâu. Ý cười trong mắt Lệ Diễn lui đi một chút, đôi mắt lại sâu hơn. Cô nhóc hiếm khi lại chủ động khiến anh càng không muốn buông tay.
Nụ hôn này có chút bá đạo, có chút cường thế. Mục Ảnh Sanh căn bản không có nhiều kinh nghiệm nên rất nhanh đã có chút hô hấp không thông. Lúc chân cô bắt đầu nhũn ra thì anh cũng chịu dừng lại, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô.
“Em không nhớ tôi nhưng tôi lại nhớ em.”
Hai năm trước, cô không ở bên cạnh, anh còn có thể khống chế. Nhưng hiện tại, biết cô ở ngay căn cứ, ở cùng một nơi với anh, anh chỉ cần đi qua thao trường, đến ký túc xá nữ là có thể nhìn thấy cô. Nhưng anh vẫn luôn kiềm chế. Kéo tay Mục Ảnh Sanh qua, chỗ lòng bàn tay trắng xinh lại có một lớp chai mỏng, trên mu bàn tay vẫn còn dán băng cá nhân. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên chỗ băng cá nhân rồi rụt lại.
“Về đi. Lát nữa còn phải huấn luyện.”
Giọng anh trầm thấp lại có vài phần áp lực. Mục Ảnh Sanh trước kia vẫn cảm thấy Lệ Diễn tâm tư âm trầm nhưng lần này cô lại có thể hiểu ngay ra ý tứ ẩn đằng sau câu Lệ Diễn nói. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt rất kiên định.
“Lệ Diễn.”
“Những chuyện anh nói, tôi sẽ không quen. Mãi mãi cũng không.”
“Tôi không thích bị thương, tôi cũng không thích nhìn thấy cảnh chết chóc, tôi lại càng không muốn nhìn thấy máu của chiến hữu.”
“Nhưng tôi sẽ cố gắng để mạnh mẽ hơn, cố gắng không để mình bị thương, cố gắng không để mình chết, cũng cố gắng bảo vệ mỗi một người ở bên cạnh mình.”
Những lời anh nói tuy đã giảm tránh nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra. Bên ngoài những lời nhẹ nhàng đó là mưa máu gió tanh như thế nào. Cô không phải ngốc, cho dù chưa trải qua nhưng kiếp trước cô cũng đã từng xem rất nhiều phim, cũng đọc rất nhiều bài báo. Kẻ xấu bao giờ cũng suy nghĩ giản xảo hơn ta. Muốn không bị người ta xử lý thì chỉ có thể mạnh hơn chúng.
“Tôi sẽ cố gắng. Tôi cũng sẽ mạnh mẽ hơn.”
Cô nhóc bé nhỏ thế này mà lời nói ra lại rất hùng hồn.
Lệ Diễn không nói gì, nâng tay lên xoa đầu Mục Ảnh Sanh. Anh tiến tới chỉnh lại mũ cho cô, lại chỉnh cả phần quần áo bị xộc xệch do vừa ôm vừa hôn ban nãy. Động tác của anh rất chậm, Mục Ảnh Sanh có thể cảm giác được tay anh thỉnh thoảng lại lướt qua cằm cô, gò má bất giác lại có chút ửng hồng.
“Đúng vậy. Em sẽ mạnh mẽ hơn.” Anh đặt tay lên mặt cô: “Đi thôi. Lần sau…”
Đừng đến. Hai chữ này đã tới bên miệng nhưng lại không thể nói ra. Rõ ràng là lo lắng cho cô nhóc này, rõ ràng muốn ngày nào cũng được nhìn thấy cô, ôm cô, gần gũi cô. Nhưng anh lại không muốn để cô đến. Ít nhất là trong giai đoạn này, anh không thể để cô thường xuyên ra vào chỗ này.
Anh không sợ bị người ta nhìn thấy nhưng không muốn để cô vừa mới tới đã bị phê bình. Ít nhất cũng phải để cô trải qua lần sát hạch đầu tiên. Ít nhất cũng phải để cho người ta nhìn thấy thực lực của cô.
Dù anh không nói nhưng Mục Ảnh Sanh vẫn hiểu. Không hiểu diễn tả được tâm trạng của mình, cô trừng mắt liếc anh, ra vẻ hung dữ: “Lần sau tôi sẽ không đến nữa đâu. Anh tưởng tôi thích tới lắm à.”
“Uhm.” Lệ Diễn gật đầu, giọng nói có ý cười thản nhiên: “Em không thích mà tôi tôi thích.”
Nhéo cái tay không bị thương của cô, Lệ Diễn chậm rãi buông tay: “Đi đi.”
Mục Ảnh Sanh lùi lại một bước, nhìn vào đôi mắt sâu của anh, cô đột nhiên lại tiến tới, ôm chầm lấy anh.
Tay Lệ Diễn siết lại thành nắm đấm rồi lại buông ra, sau đó cũng ôm lấy cô, vòng tay còn siết chặt hơn cô. Thế nhưng lúc này thì cô lại buông tay. Lùi lại. Giơ tay chào rồi bước đi.