Trên tầng hai tòa nhà hành chính ở phía xa xa, Mạc Thì đứng bên cửa sổ nhìn đám tân binh và học viên ở xa xa phía trước. Người nào cũng hăng hái, nhìn tràn đầy động lực.
“Lệ Diễn. Người mà tôi dạy cho cậu hôm nay chính là lúc kiểm nghiệm thành quả. Cậu yên tâm, với năng lực của A Sanh tuyệt đối không có vấn đề, nhất định sẽ đậu thôi.”
“Em cũng không lo đâu ạ.”
Lệ Diễn đứng trước cửa sổ, thị lực anh vốn tốt, chưa kể Mục Ảnh Sanh còn là đối tượng quan tâm đặc biệt của anh cho nên dù có cách một khoảng xa như vậy anh vẫn có thể chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấy cô.
“Không lo mà sáng sớm đã chạy qua nhìn.”
Cậu lừa ai chứ?
“Em chỉ là xem có nhân tài nào lộ diện không thôi. Lúc đó sẽ quăng lưới gom hết vào chiến đội Giao Long của em.”
Sắc mặt bình tĩnh trước đó của Mạc Thì đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bèn nhìn thẳng vào Lệ Diễn.
“Cậu muốn đưa A Sanh vào Giao Long sao? Cậu nghiêm túc chứ?”
Lệ Diễn không trả lời nhưng vẻ mặt lại là im lặng thừa nhận.
“Cậu…” Mặc Thì biết trước Lệ Diễn sau này sẽ đưa Mục Ảnh Sanh về bên cạnh mình, nhưng lại không nghĩ Lệ Diễn lại dự định như vậy.
“Cậu có từng nghĩ đến điều kiện gia nhập vào Giao Long các cậu chưa? Có nghĩ đến cái giá phải trả? Cậu có từng nghĩ đến A Sanh cũng vẫn chỉ là một cô bé, nếu con bé thật sự trúng tuyển vậy thì sẽ ra sao? Không phải là cậu không rõ đâu chứ?”
Nếu chỉ là một tên da dầy vai thô thì chẳng sao. Nhưng đây lại là A Sanh.
Mạc Thì đã dạy Mục Ảnh Sanh hai năm nên hôm nay đột nhiên lại thấy không nỡ. Giao Long là chỗ như thế nào cơ chứ? Đó có phải là nơi người bình thường có được ở được hay không?
Hai năm nay Giao Long đang rất có tiếng. Nhưng có ai mà không biết bọn họ đã làm gì để có được danh tiếng đó.
Lệ Diễn vẫn không nói gì, trên thao trường đã có sĩ quan huấn luyện bắt đầu thông báo quy chế. Trong ngày hôm nay, bọn họ phải hoàn thành tất cả các hạng mục. Cá nhân nào xuất sắc sẽ có thể bước vào cửa gia nhập bộ đội đặc chủng.
Có điều sau khi vào đó sẽ là một chuỗi dài những đợt huấn luyện ma quỷ. Kỳ tuyển chọn hôm nay thật ra chỉ là bước đầu tiên.
Bàn tay đặt trên khung cửa sổ của anh siết lại thật chặt, mu bàn tay nổi hết cả gân xanh nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Thưa thầy, em biết mình đang làm gì.”
“A Diễn?”
Mạc Thì muốn nói gì đó nhưng nhìn Lệ Diễn thì rõ ràng là anh sẽ không thay đổi ý kiến.
“Vậy cậu có từng nghĩ đến việc A Sanh sẽ từ chối chưa?”
“Cô ấy sẽ không đâu ạ.” Một câu vô cùng tin tưởng, mạnh mẽ.
Mạc Thì mấp máy môi, nhìn gương mặt trầm ổn của Lệ Diễn rồi cuối cùng lại không nói một lời.
……
Cái gọi là binh chủng đặc biệt chính là anh phải mạnh hơn, nhanh hơn và kiên định hơn những người lính bình thường khác.
Mục Ảnh Sanh trước giờ luôn là người biết rất rõ mục tiêu của mình, vì ngày hôm nay mà cô đã chuẩn bị cả hai năm qua. Từ trên đường chạy 400m vượt chướng ngại vật, trên biên có sĩ quan huấn luyện bấm thời gian, 1 phút 30 giây. Kết quả không tệ.
Nội tâm cô không hề dao động, lúc này cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, phải tiến lên, vượt qua tất cả các kiểm tra, bước chân vào cửa. Cô thậm chí còn không có tâm trạng để quan tâm đến Hà Mỹ Tĩnh và Củng Hướng Tuyết. Tim cô đang đập khá nhanh, gần như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hạng mục cuối cùng, chạy vũ trang việt dã 5km. 5km đối với Mục Ảnh Sanh là quá đơn giản, cho dù có quy định thời gian thì cô cũng không sợ. Nghĩ đến việc cô có thể nhẹ nhàng đối phó với môn chạy vũ trang việt dã này, cô quả thật lại muốn cảm ơn Lệ Diễn.
Nếu không phải năm ấy anh dẫn cô đi chạy vũ trang việt dã, bị anh cười nhạo thì làm sao cô lại dốc hết sức vào hạng mục này như vậy?
Hai năm qua, động lực thúc đẩy cô không ngừng mạnh mẽ hơn ngoài ước mơ còn có một điểm rất quan trọng, đó là cô vẫn luôn muốn chứng tỏ cho Lệ Diễn thấy cô làm được, cô không có vấn đề gì.
Vào lúc căng thẳng như vậy mà tự dưng cô lại nghĩ đến Lệ Diễn. Cả câu ngày hôm qua nữa, nếu cô đậu, tôi sẽ cho cô một điều ước.