Nhiếp Trạch ngơ ngác nhìn Mục Ảnh Sanh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn phấn khích vạn phần. Đánh thắng Mục Ảnh Sanh?
“Người đẹp ơi, em học cái đó ở đâu vậy. Em như thế là coi thường anh đúng không?”
Mục Ảnh Sanh chỉ cười. Hai năm qua, cô cũng đã thay đổi không ít. Đối với cô mà nói, đánh một người như Nhiếp Trạch thật chẳng nhằm nhò gì.
“Vậy hay là, ăn xong chúng ta đấu thử xem, nếu anh thắng em thì em phải làm bạn gái anh, được không?”
Nhiếp Trạch không sợ chết mà nói câu này, rõ ràng cảm giác được Lệ Diễn ở bên kia sắc mặt đã không thể dùng hai chữ âm trầm ra mà hình dung nổi rồi. Ánh mắt vừa sắc vừa lạnh của anh lướt qua mặt anh ta, anh thản nhiên lên tiếng: “Nếu A Trạch đã thích đấu như vậy thì hay là cậu đấu với anh nhé.”
Đánh với Lệ Diễn á? Giỡn hoài.
Nhiếp Trạch nhìn lồng ngực rắn chắc và thân hình cao hơn anh ta gần mười cm của Lệ Diễn mà nuốt nước bọt, lập tức nhận thua: “Anh họ, em giỡn xíu thôi á mà.”
Cho dù là mười Nhiếp Trạch cũng không phải là đối thủ của Lệ Diễn. Đánh nhau với Lệ Diễn á? Anh ta còn chưa muốn đoản mạng.
Mục Ảnh Sanh nhìn Nhiếp Trạch nhận thua mà khẽ cong khóe môi. Người như Nhiếp Trạch có lúc cũng rất dễ thương.
Lệ Diễn nhìn thấy rõ ràng một tên Nhiếp Trạch vừa yếu như sên lại vừa nhác như cáy đó lại có thể khiến Mục Ảnh Sanh mỉm cười, áp suất quanh người nhất thời lại càng thấp.
….
Mục Ảnh Sanh cũng cảm nhận được áp suất trong xe càng ngày càng thấp. Gương mặt Lệ Diễn từ lúc ăn cơm đến giờ vẫn cứ luôn u ám. Lúc xe dừng ở cửa ký túc xá, cô không nghĩ ngợi gì tính xuống xe, cánh tay lại bị người ta tóm lại, Lệ Diễn kéo cô qua nhìn anh.
“Thủ trưởng Lệ? Anh có việc gì sao?”
Vừa nãy là anh ta tự mình nói muốn chở cô về, vậy mà cô lên xe anh ta lại trưng cái bộ dạng như thể cô nợ anh ta cả mấy trăm vạn vậy.
“Cô thích Nhiếp Trạch?”
….
Mục Ảnh Sanh trợn to mắt nhìn: “Thủ trưởng Lệ, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi thích Nhiếp Trạch vậy?”
Vẻ mặt của Lệ Diễn vẫn không thay đổi: “Nhiếp Trạch mặc dù không nghiêm chỉnh nhưng nó cũng đã từng qua huấn luyện quân sự, thân thủ của nó cũng không tính là kém.”
“Cho nên?”
“Cô muốn làm bạn gái nó?”
Mục Ảnh nhìn vẻ mặt Lệ Diễn một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh.
“Thủ trưởng Lệ…”
“Nhưng mà nó không đánh lại tôi.” Lệ Diễn nói tới đây trong mắt lại ánh lên vẻ kiêu ngạo mà chính anh cũng không biết: “Cô cũng không thể đánh lại tôi đúng không?”
Nè nè nè, đừng có khinh người như vậy chứ.
Ánh mắt Mục Ảnh Sanh lại nhuốm thêm vài phần giận dữ: “Thủ trưởng Lệ, tôi biết anh thân thủ tốt. Nhưng mà tôi tự thấy mình cũng đâu có kém. Huống hồ hai năm qua, tôi tin mình cũng có tiến bộ. Anh đừng khinh thường người khác thế chứ.”
Bình thường bị người ta nghi ngờ cũng chẳng sao, hai năm qua cô cũng đã đối mặt với không ít nghi ngờ rồi. Nhưng không hiểu sao bị Lệ Diễn nghi ngờ năng lực lại khiến cô khó chịu đến vậy?
“Vậy sao?” Lệ Diễn đột nhiên nhoài người về phía cô, một bàn tay chống vào sau ghế cô đang ngồi.
Đôi mắt sâu sáng rực kiên nghị nhìn chằm chằm cô, giọng nói cũng trầm đi chứ không trong veo như lúc bình thường, câu nói ra miệng ngoài ý cân nhắc còn ẩn chứa chút ý cười.
“Vậy ý của cô là muốn đấu với tôi?”
“Có gì là không được chứ?” Cho dù cô không thể thắng thì cũng phải đấu thử một lần chứ.
“Nếu cô thua thì sao?”
“Thủ trưởng Lệ, có thua hay không phải đấu rồi mới biết được.”
Anh nói như vậy rõ ràng là khinh thường cô, điều này khiến cô thật sự muốn đánh anh một trận.
Mục Ảnh Sanh tức tối nhìn Lệ Diễn, đôi mắt sáng phủ đầy giận dữ.
Lệ Diễn vui vẻ ngắm sắc mặt không ngừng biến đổi của cô nhóc nọ mà mỉm cười.
“Nếu cô thua, lời vừa nãy cô nói có tính không?”
Vừa nãy? Vừa nãy nói gì nhỉ?