Có những sự thật, dù ta có cố che giấu đến mức nào, cuối cùng chúng cũng bị hé lộ, không bằng cách này thì sẽ bằng cách khác.
Trước khi ngất, anh vẫn nở một nụ cười mặc dù trông nụ cười đó méo xệch và có vẻ yếu ớt:
- Dương, cuối cùng anh cũng bảo vệ được em.
Quyên nhìn thấy người mà mình đâm trúng không phải là Dương mà là Vũ thì lập tức hoảng loạn. Cô ta ôm lấy đầu, hết nhìn vết máu ngày càng loang dài trên mặt đất rồi lại nhìn hai con người đang nằm chồng chất lên nhau. Cuối cùng, cô ta hét lên rồi chạy ra ngoài như những người điên.
Gần nửa tiếng sau, Hoàng Việt cùng Tâm cuối cùng cũng lần được tới căn nhà hoang ấy. Vừa tới cửa, thấy yên tĩnh lạ kì, biết có chuyện chẳng lành, Hoàng Việt vội vàng chạy vào trong.
- Dương, em ở đâu? … Dương… – Anh ra sức gọi tên cô.
Tâm thấy Hoàng Việt chạy vào thì cũng vào theo. Mặc dù bên ngoài trời đã là rạng sáng, nhưng vào bên trong căn nhà, do không có bóng đèn, khung cửa sổ đóng kín mít nên trời rất tối. Cô cầm thêm chiếc đèn pin mang theo từ trước rồi hớt hơ hớt hải chạy vào cùng, do chẳng để ý gì hết nên cô bỗng va phải một đống gì đó mềm mềm. Cô ngã phịch xuống đất … “Bịch”….
- Ui da, đau quá.
Tâm ngã xuống đất. Cô quờ quạng rồi vơ lấy cái đèn pin để đứng dậy. Cô thấy tay cô có cái gì đó ươn ướt, nó khiến tay cô dính nhèm nhẹp hết cả. Tanh quá. Là cái gì nhỉ? Cô đưa tay đến gần để soi xem là cái gì.
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Máu.
Tâm hét tới nỗi Hoàng Việt phải giật mình, đang chạy thì đứng khựng lại. Anh vội vàng chạy tới xem xét tình hình. Tới nơi, anh hỏi Tâm.
- Có chuyện gì vậy?
- …híc…híc…m…ma…máu…híc – Tâm nói cả nửa ngày mới được một chữ.
- Máu sao? Có chuyện không hay rồi.
Nói xong Hoàng Việt liền giật lấy cái đèn pin của Tâm soi xung quanh. Nhận thấy Dương cùng Vũ đang nằm ngay cạnh, xung quanh là một vũng máu. Anh bàng hoàng. Tâm thấy thế thì đã chết giấc rồi. Theo phản xạ, anh ngay lập tức chạy tới, xô Vũ ngã sang một bên rồi nâng đầu cô dậy.
- Dương, Dương, em có sao không?
Cô Huyền cùng mọi người trong lớp cũng vừa chạy được tới nơi. Cô đứng ngay bên cạnh Hoàng Việt. Sững sờ. Cô đứng như một bức tượng. Từ ngày cô bước chân vào ngành trồng người tới bây giờ, chưa lần nào cô lâm vào hoàn cảnh như vậy cả. Cô nghĩ, là một giáo viên, trong tình huống này phải thật bình tĩnh. Cô hít thở sâu một cái rồi xem xét tình hình như một thám tử.
- Dương không sao đâu. Nhưng Vũ mới là người đang trong tình trạng nguy kịch. – Sau một hồi xem xét, cô đưa ra “phán quyết”.
- Hả? – Hoàng Việt đang rất rối loạn, bây giờ anh không thể nào đủ tỉnh táo để xem xét mọi việc được thấu đáo nữa.
- Việc quan trọng là nhanh chóng đưa hai người họ vào bệnh viện đi. Ai mang theo điện thoại mau gọi 115.
Cô Huyền hét lên. Liền sau đó, các bạn học sinh liền hối thúc nhau gọi cho 115.
Đợi chừng mươi phút sau, một chiếc xe cứu thương tới. Các y bác sĩ ngay lập tức mang xe đẩy vào. Các bạn học sinh khác trong lớp nhiệt tình giúp đỡ để nâng Dương cùng Vũ lên xe. Sau đó, có một cô y tá gọi:
- Ai là người nhà bệnh nhân thì ngay lập tức lên xe.
- Có tôi. - Hoàng Việt cùng cô Huyền lập tức lên tiếng.
Trước khi lên xe, cô Huyền còn dặn dò bạn lớp trưởng Hạnh đưa Tâm về phòng cẩn thận, quản lí các bạn khác cho tốt không được để xảy ra tình trạng như vậy nữa và nói giúp cô một tiếng với Hiệu trưởng.
***.
Còn về phần Quyên, cô lao nhanh ra khỏi khu nhà hoang. Khuôn mặt còn tỏ rõ vẻ hoảng hốt. Bước chạy cũng vì thế mà không bình thường. Nhưng khi cô vừa chạy được một đoạn thì chợt khựng lại bởi trước mặt đã bị chặn lại bởi một đám người.
- Sao anh lại ở đây? – Cô vừa nói vừa thở.
- Tôi đã nói cô không được động đến cô ấy rồi cơ mà. – Người đàn ông bí ẩn đều đều cất lên tiếng nói.
- Tôi đã nói rồi, anh không xử lí được thì để tôi. – Quyên cười mỉa.
- Cô sẽ phải trả giá.
Người đàn ông đó quay lưng bước đi. Và khi ngồi được vào chiếc xe thân thuộc, anh chỉ nghe thấy tiếng “phập” lạnh lùng và ánh sáng lóe lên trong đêm của con dao. Sau khi khởi động máy, tiếng cuối cùng anh nghe thấy chỉ là tiếng “tõm” của một vật bị rơi xuống nước. Anh nhẹ nhàng xoay vô lăng rời khỏi.
- Đó là cái giá phải trả thưa quý cô!
***.
Tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh.
Dương mở mắt. Cô nhìn xung quanh. Toàn một màu trắng. Đây là đâu? Thiên đường sao? Không đúng, cô nhớ ra rồi. Khi Quyên cầm dao lao tới, anh đã chạy tới lấy thân mình che chở cho cô. Nhưng hiện giờ anh đang ở đâu rồi, có nguy hiểm gì không? Trên đời sao có người ngốc như vậy chứ, lại đi lấy thân mình che cho cô. Anh mà có mệnh hệ nào thì cô phải làm sao. Cô nhìn sang bên cạnh thì thấy bố mẹ cô đang ở bên cạnh mình.
- Bố! Mẹ! Sao hai người lại ở đây?
Cô nói nhưng hơi thở vẫn còn yếu. Thì ra lúc nãy, trên đường đi, biết người bị thương không phải Dương mà là Vũ, cô Huyền an tâm gọi bố mẹ cô lên chăm sóc. Còn mình thì chạy sang chăm sóc cho Vũ, tạm thời gia đình cậu ta chưa lên ngay được. Nhìn thấy con gái tỉnh lại, họ mừng ra nước mắt.
- Dương, sao con khờ vậy. Con mà có mệnh hệ nào, bố mẹ biết sống sao đây?
- Bố mẹ, con không sao mà. Vũ đâu?
- Con gái ngoan, con nằm nghỉ đi, Vũ….Vũ….nó… – Mẹ cô hơi lúng túng, từ khi nuôi cô tới bây giờ, bà chưa hề nói dối cô.
- Nó không sao đâu. – Bố cô mớm lời.
Dương nhìn thấy sắc mặt mẹ thay đổi. Dù gì cô cũng là con gái bà, sống với bà ngần ấy năm, cô hiểu những biểu hiện ấy chứng minh cho cái gì.
- Bố mẹ nói dối. Vũ ở đâu?
- Con gái, con cứ nằm nghỉ đi. Hiện tại nó đang ở phòng cấp cứu. Các bác sĩ ở đây rất tốt. Nó sẽ không sao đâu. – Mẹ cô ân cần theo đúng chất của người mẹ Việt Nam.
- Con không tin, mẹ để cho con đi đi.
Dương nói rồi bước xuống giường một cách nhanh chóng. Bố mẹ cô ra sức ngăn cản mà không được. Đành vậy, họ dìu Dương tới cạnh phòng cấp cứu. Tới nơi, cô thấy mẹ anh cùng cô Huyền và Hoàng Việt đang ngồi buồn rầu tại dãy ghế nhựa bên cạnh phòng cấp cứu. Mẹ anh thì hai mắt đỏ hoe. Có lẽ bác ấy đã khóc quá nhiều. Họ đều chắp tay trước ngực như để cầu nguyện.
Cô liếc lên trên. Ánh đèn báo hiệu vẫn chưa tắt. Có nghĩa anh vẫn ở trong đó. Đồ ngốc, cậu là người ngốc nhất trên thế giới này. Sao cậu lại làm vậy chứ. Sao không nghĩ cho bản thân mình trước đi. Đồ ngốc mà. Cô nghĩ. Đúng lúc đó có một y tá vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu. Nhanh như cắt, mẹ anh cùng mọi người lập tức bám lấy hỏi han.
- Cô y tá. Con trai tôi sao rồi. – Giọng của mẹ anh hơi khàn.
- Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Tuy vết đâm không sâu nhưng do mất quá nhiều máu và không được sơ cứu sớm nên…….
Vẻ mặt bác sĩ tỏ rõ vẻ khó xử. Mẹ anh thương con trai nhưng không làm được gì. Bà chỉ có thể cầu xin bác sĩ:
- Mong các bác sĩ hãy cứu lấy con tôi. – Mẹ anh lên tiếng yếu ớt để nài nỉ.
- Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng. Các bác sĩ đều rất giỏi, gia đình hãy yên tâm. Nhưng hiện tại thật trùng hợp, chúng tôi vừa phẫu thuật cho một bệnh nhân có cùng nhóm máu AB-Rh- [13] với bệnh nhân bên trong nên kho máu của chúng tôi đang rất thiếu nhóm máu đó. Xin hỏi có ai có cùng nhóm máu với bệnh nhân không ạ.
[13] Rhesus là một đặc điểm di truyền của mỗi cá nhân và tồn tại suốt cuộc đời. Trong đó, nhóm máu Rh-rất hiếm gặp, ở Việt Nam, Nhóm máu Rh-chỉ chiếm 0,04%, còn Nhóm Rh+chiếm đến 99,96%. Đặc điểm của nhóm máu Rh này là chúng chỉ có thể nhận và cho người cùng nhóm máu, đặc biệt phụ nữ có nhóm máu Rh-thì con rất dễ tử vong.
Thấy vậy mẹ anh vội vã lên tiếng ngay:
- Bác sĩ, lấy máu của tôi đi. Tôi cùng nhóm máu AB. – Mẹ anh lên tiếng.
- Không được, vì bác có quan hệ huyết thống gần với bệnh nhân nên không thể lấy được. Nếu lấy sẽ gây hiện tượng các hồng cầu kết dính. Rất nguy hiểm.
Bố cô đứng bên cạnh đã nghe trọn câu chuyện của cô y tá và mẹ anh. Nhận thấy do Vũ cứu con gái mình nên gia đình mình cũng nên làm chút việc mới phải đạo. Ông nói:
- Lấy máu của Dương đi. Nó có nhóm máu AB-Rh- đó.
- Thế thì tốt quá. Mau đi theo tôi xét nghiệm để lấy máu. – Cô y tá mừng rỡ lên tiếng.
Mẹ cô thương con, sợ cô còn mệt nên lên tiếng can ngăn:
- Con nó vừa tỉnh dậy, còn yếu mà.
- Bố, mẹ. Hai người đều có nhóm máu A, sao con lại có nhóm máu AB? – Dương thắc mắc.
- Dương, chuyện này….chuyện này…. – Bố mẹ cô có vẻ rất bối rối.
- Dương, hãy cứu con trai bác. Dù phải quỳ lạy cháu hàng ngàn lần bác cũng cam lòng.
Mẹ anh chạy tới, bám lấy Dương định quỳ xuống. Có lẽ bà đã yếu rồi nên chân đứng không vững. Dương nhanh chóng đỡ lấy bà.
- Bác, đâu phải người ngoài. Sao bác khách sáo như vậy. Huống chi Vũ là do cứu cháu nên mới bị thương. Cháu mới là người phải tạ ơn. – Dương đỡ mẹ anh đứng dậy rồi quay sang phía y tá nói. – Cô chỉ cho cháu phòng lấy máu ở đâu ạ.
- Được rồi, cháu quả thật là người có tình. Đi theo cô nào.
Vậy là Dương đi theo cô y tá để xét nghiệm rồi lấy máu. Do cô vừa mới ốm dậy, người chưa được khỏe nên họ ước chừng lượng máu rồi mới lấy. 300cc máu. Không nhiều. Dương toan đứng dậy nhưng lại cảm thấy trời đất quay vòng, mắt tối xầm lại. Cô ngồi phịch xuống giường. Thấy cô có biểu hiện lạ, vị bác sĩ kia tươi cười khuyên bảo:
- Cô vừa lấy máu xong, có thể sẽ bị tụt huyết áp. Nên nằm nghỉ một chút.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Thấy mấy cô y tá đang chuẩn bị máu để mang sang phòng mổ, cô nói vọng theo.
- Bác sĩ làm ơn cứu cậu ấy nhé.
- Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, cô cứ nghỉ ngơi đi.
Cô y tá quay lại cười thật tươi và nói với cô. Dương nằm trên giường bệnh, cô gác tay lên trán suy nghĩ. Vũ. Cậu nhất định phải sống. Đó là mệnh lệnh, cậu không được gục ngã. Từ trước tới nay cậu luôn là người kiên cường cơ mà. Lần này cũng phải vậy. Cậu phải đánh bại lại bệnh tật, cậu phải đập vào mặt tên Diêm Vương hay Tử Thần khốn kiếp đó. Để cho họ không dám thu nạp cậu nữa. Do trong người vẫn còn mệt và phải lấy lượng lớn máu nên cô ngủ thiếp đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Dương giật mình tỉnh lại. Lúc nãy trong giấc mơ, cô đã gặp một cơn ác mộng khủng khiếp. Cô mơ thấy Vũ bị một con khỉ đột to lớn trông như King Kong bắt đi(Ủa, dưới U Minh phủ chỉ có Quỷ Dạ Soa chuyên thu âm hồn thôi chớ, sao có King Kong ở đây? Bộ King Kong chuyển nghề từ diễn viên sang bắt cóc rồi hả?). Vũ nhìn cô đầy oán hận. Mắt cậu ta có rất nhiều tia lửa. Sau đó mắt hắn đỏ lên, hắn ta đột nhiên biến thành ma cà rồng. Trông hắn ta còn đẹp trai hơn cả Jacob Black do Taylor Lautner thủ vai trong phim Chạng Vạng nữa. (Nhầm rồi bà, Jacob Black do Taylor đóng là người sói, còn ma cà rồng là Edward Cullen do Robert Pattinson thủ vai cơ ạ. Đúng là …) Sau đó hắn ta còn truy sát định hút máu cô. Tới lúc hắn ta kề hai chiếc răng nanh dài ngoằng như răng lợn lòi vào cổ cô định hút máu thì cô tỉnh lại.
Dương nhanh chóng xuống giường đi sang phòng cấp cứu xem xét tình hình. Ồ, đèn vẫn sáng. Vậy là vẫn chưa phẫu thuật xong. Nhưng khoan đã, chuyện nhóm máu lúc nãy là sao? Bố và mẹ cô đều nhóm máu A, cô lại có nhóm máu AB. Cô tưởng bố mẹ nhầm nhưng khi nãy kiểm tra lại, bác sĩ cũng vẫn nói như vậy. Rốt cuộc là sao? Thế này thì chỉ có khả năng cô không phải con của bố mẹ. Nhưng sao bố mẹ lại nhận nuôi cô? Còn Hoàng Anh thì sao? Hay cô là con riêng của bố hoặc mẹ. Cô nhất định phải hỏi bố và mẹ cho rõ ràng mới được. Thấy bố và mẹ đều đang ngồi nói chuyện với mẹ anh, có lẽ họ đang an ủi nhau, cô liền chạy tới hỏi.
- Bố! Mẹ! Con có chuyện muốn nói.
- Dương, con không sao chứ? Họ có lấy nhiều máu của con không? – Mẹ cô nhìn thấy con thì xót xa.
Nhận thấy ánh mắt của mẹ chẳng hề thay đổi, những ý nghĩa kia đã vơi đi một nửa. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật. Cô phải tìm ra chúng. Cô đáp:
- Con khỏe. Cảm ơn mẹ. Nhưng bố mẹ hãy giải thích cho con xem, tại sao con lại có nhóm máu AB trong khi cả bố và mẹ đều có nhóm máu A.
- Dương……….. – Cả bố mẹ cô đều cực kì bối rối.
Hoàng Việt vừa đi mua quần áo mới cùng đồ dùng cho Dương và Vũ về. Thấy cô vừa tỉnh dậy mà đã đi lại lung tung, anh có ý tốt nhắc nhở cô:
- Dương, em về phòng nghỉ đi.
Họ Nguyễn kia chẳng để ý tới tấm lòng thơm thảo của người nào đó mà đã hung hăng đáp:
- Anh kệ tôi. Bố mẹ, bố mẹ nói đi.
- Dương, bố mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện này. – Mẹ cô rơm rớm nước mắt.
Bố cô là người đã bươn chải trên thương trường nhiều năm nên bình tĩnh hơn cả. Ông kéo mẹ côvào lòng rồi bình tĩnh nói với Dương:
- Dương, chuyện này bố sẽ giải thích với con sau, quan trọng bây giờ là sức khỏe của con. Nghe lời bố mẹ, con về phòng nghỉ đi.
- Không! Con muốn biết sự thật. – Cô bướng bỉnh đáp.
- Vậy thì bố sẽ……….
… “Đing”… Đồng thời với tiếng nói của bố, tiếng đèn báo hiệu kết thúc ca phẫu thuật của phòng cấp cứu cũng tắt. Một vị bác sĩ mặc áo chống khuẩn màu xanh lá bước ra từ phòng đó. Mọi người lập tức xúm vào hỏi chuyện y như với vị y tá ban nãy.
- Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao rồi.
Vị bác sĩ đó nở một nụ cười rồi nói.
- Gia đình yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công. Hiện tại bệnh nhân đang được chuyển sang phòng hồi sức. Ngày mai là bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bệnh bình thường theo dõi.
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.
Mẹ anh cảm ơn rối rít. Tới bây giờ bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm:
- Tuy nhiên, tình hình của bệnh nhân còn phải được xem xét trong 3 ngày tới. Nếu 3 ngày nữa bệnh nhân không tỉnh lại thì có lẽ sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa.
- Sao lại như vậy? Bác sĩ xin hãy giúp con tôi.
- Chúng tôi đã làm hết sức, bây giờ chỉ phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân mà thôi.
Mẹ anh ban nãy còn tươi cười cảm ơn bác sĩ thì bây giờ, mặt bà tái nhợt đi. Bà shock. Số phận của con trai bà sao lại khổ thế chứ. Còn nhỏ đã mất cha, phải tự lập do mình bà không thể lo chu toàn. Nó là đứa hiểu chuyện, sao ông Trời lại nỡ đối xử với bà như thế. Và rồi mẹ anh dần lịm đi trong hai hàng nước mắt lăn dài. Bà đã ngất. Mọi người lập tức xúm lại bế mẹ anh sang phòng khác để cấp cứu. Dương không thể đi theo họ, cô bám lấy cửa phòng cấp cứu, nắm chặt chiếc vòng định mệnh nói chắc nịch.
- Cậu nhất định sẽ tỉnh lại.
Cùng lúc đó, có một chiếc xe đẩy nữa được đẩy qua chỗ Dương đang đứng. Các y bác sĩ ra sức kêu tránh đường. Dù chiếc xe đi rất nhanh nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy. Tấm chăn mỏng màu trắng bị nhuộm bởi màu đỏ của máu. Người đó nằm trên đó, mặt tái nhợt. Cô thốt lên.
- Đỗ Quyên.
***.
Trong phòng bệnh của Dương, Hoàng Việt nhận được cuộc điện thoại của Tứ Ca. Thông tin chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Con mồi đã bị Hải Âu cướp mất. Xin rút”.