Đêm, những tòa nhà cao tầng bắt đầu nổi lên những ánh đèn neon rực rỡ, đường phố vẫn tấp nập như ban ngày.
Biệt phủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Hoằng cùng Dạ Mẫn vừa mới cùng gia đình anh ăn tối xong, đang muốn trở về thì mẹ Tư Đồ Hoằng lại níu lại.
“Hay là đêm nay hai con nghỉ ở đây đi, hiếm khi trở về nhà chính.” Tư Đồ phu nhân tươi cười nói, ánh mắt chứa đầy ý vị thâm sâu.
“Chắc không được rồi bác gái, con còn có chút việc cần giải quyết nên phải trở về nhà ạ, mong bác thông cảm.” Dạ Mẫn khéo léo từ chối.
Cô thừa biết ý định của Tư Đồ phu nhân, nhưng đối với cô hiện tại chẳng còn lưu luyến với Tư Đồ Hoằng nữa, một tình yêu đơn phương thầm lặng, cái giá phải trả của nó quá đắt.
Dạ Mẫn cô không muốn càng thêm lún sâu vào nữa, bởi cô đã nhận ra một điều, trên thế giới này không chỉ có Tư Đồ Hoằng là nam nhân. Còn có, bên cạnh cô luôn có một Thẩm Địch sẵn sàng gánh tất cả mọi thứ, che chở cho cô, tiếc rằng cô đã nhận ra hơi muộn.
Hy vọng mọi chuyện còn có thể cứu vãn…
Bây giờ giữa cô và Tư Đồ Hoằng chỉ có giao dịch mà thôi, cô giúp anh thực hiện nốt nghĩa vụ là vị hôn thê thêm một tháng nữa, sau một tháng cô sẽ được tự do.
Còn anh sẽ tìm cách giải trừ hôn ước giữa hai bên, sau đó sẽ tha cho Thẩm Địch, cuối cùng là khiến Âu Nam Diệp trở thành vợ anh. Quả là một kế hoạch hoàn hảo, nhưng liệu có thể thực hiện một cách thuận lợi, Âu Nam Diệp sẽ không bao giờ khuất phục.
“A Hoằng…” Tư Đồ phu nhân nhíu mày gọi tên con trai.
Ánh mắt bà có chút không vui, hiển nhiên là bà đã nhận ra cô con dâu tương lai có sự e dè với Tư Đồ Hoằng, bà dường như cảm nhận được giữa hai người họ có gì đó rất không bình thường.
“Tối nay con cũng có việc gấp, không thể ở lại, dịp khác đi.”
Tư Đồ Hoằng không mấy kiên nhẫn qua loa trả lời mẹ mình, sau đó trực tiếp rời đi, Dạ Mẫn thấy vậy vội vã chào Tư Đồ phu nhân rồi cũng theo sau.
Yên vị trên xe, Tư Đồ Hoằng khẽ liếc nhìn Dạ Mẫn, tâm tình có chút khó chịu. Kế hoạch của anh vốn dĩ không có nữ nhân này, nhưng không nghĩ tới có ngày bản thân anh lại bị Dạ Mẫn uy hiếp, anh buộc phải thỏa hiệp.
Nếu như anh không đáp ứng với Dạ Mẫn, thì cô sẽ nói chuyện anh giam lỏng Âu Nam Diệp cho Mạc Thiên Kỳ, dù anh có thể ra tay trừ khử cô ngay tức khắc. Nhưng thâm tâm anh không cho phép anh làm chuyện đó, dẫu sao Dạ Mẫn cũng là nữ nhân đầu tiên của anh, ít nhiều cũng có chút gì đó luyến tiếc.
“Lát nữa tôi sẽ kêu tài xế đưa cô về nhà. Nhớ những gì đã giao dịch, nếu để tôi biết cô phản bội tôi, sẽ không có chuyện tôi nương tay đâu!”
Anh khẽ liếc mắt nhìn Dạ Mẫn, lên giọng cảnh cáo, anh biết nếu ép buộc con người ta vào đường cùng họ sẽ càng trở nên điên cuồng hơn. Như vậy sẽ không có lợi đối với Tư Đồ Hoằng anh, là một người hay toan tính, anh không cho phép bản thân có bất kì sai xót nào.
“Tôi biết rồi! Tôi cũng hy vọng anh giữ lời hứa!” Dạ Mẫn lạnh nhạt đáp, còn không quên nhắc nhở anh.
Hiện tại cô sẽ không ngu muội như trước nữa, luôn hạ mình lẽo đẽo theo phía sau Tư Đồ Hoằng, kết cục bản thân trở thành một kẻ ngốc thảm hại.
“Hừ! Biết điều thì tốt!” Anh lạnh giọng nói, sau đó phóng xe rời đi.
Tâm trạng có chút phức tạp, lại nghĩ đến Âu Nam Diệp đang một mình ở Homestay, anh có chút lo lắng. Không phải vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà lo lắng cô trốn khỏi đó, dù an ninh nơi đó rất tốt, nhưng đối với Âu Nam Diệp anh tin chắc cô sẽ có cách thoát khỏi đó.
Hơn hết, anh biết sẽ không thể nào giam lỏng cô suốt đời, vậy nên cách duy nhất là khiến cô yêu anh thêm một lần nữa.
Ở Homestay, Âu Nam Diệp đã dành cả một ngày để quan sát địa hình nơi đây, xung quanh đều bao phủ bởi rừng thông bạt ngàn.
Nơi khỉ ho cò gáy này chỉ có duy nhất một con đường đi đến, nhưng tất cả đều có vệ sĩ canh gác, cô tạm thời chưa nghĩ được cách thoát thân an toàn.
Cô thật sự đã chán ngấy nơi này rồi, mặc dù mọi thứ rất đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì cả và đây cũng là nơi lý tưởng để nghỉ dưỡng mỗi khi mệt mỏi.
Chỉ tiếc một điều rằng cả hoàn cảnh lẫn người đều không phù hợp, người bên cạnh cô không phải Mạc Thiên Kỳ, chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Diệp Diệp, muộn như này rồi sao em còn chưa ngủ?”
Vừa bước vào phòng khách, thân ảnh Âu Nam Diệp đã đập vào mắt Tư Đồ Hoằng, cô đang thất thần trước cửa sổ sát đất, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
Nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Hoằng, Âu Nam Diệp cũng chẳng buồn liếc nhìn, chỉ đứng kia, im lặng ngắm nhìn cảnh đêm trước mặt.
“Anh định nhốt tôi ở đây đến bao giờ vậy?”
Rất lâu sau đó, giọng nói của cô nhàn nhạt vang lên trong bầu không gian tĩnh lặng, khuôn mặt vô cảm khẽ liếc nhìn anh.
“Anh không có nhốt em, chỉ là chưa thích hợp để em rời khỏi đây.” Anh bước lại gần phía cô, ảm đạm lên tiếng.
“Ha…chưa thích hợp rời khỏi nơi này sao? Vết thương trên người tôi đã khỏi hẳn, tôi nghĩ mình không nhất thiết ở lại đây, anh hiểu ý tôi chứ!” Cô nhếch khóe miệng, trầm giọng chất vấn.
Cô không có thời gian ở đây đôi co với anh, cũng không có đủ kiên nhẫn nói chuyện với anh trong hoàn cảnh này, mọi chuyện Tư Đồ Hoằng đã làm với cô thật khiến cô khó chịu.
Ơn cứu mạng cô tất nhiên sẽ báo đáp, nhưng cái cách anh giam lỏng cô là phạm pháp, Âu Nam Diệp cô không muốn bị người khác nắm giữ cuộc đời của mình.
“Diệp Diệp, tại sao em lại không hiểu cho anh? Anh thực sự không thể để em rời đi bây giờ được.” Tư Đồ Hoằng nhắm mắt lại, thở phắt ra một hơi.
Anh không hiểu tại sao bản thân làm nhiều chuyện như vậy rồi mà cô vẫn không đoái hoài tới anh, rốt cuộc thì anh phải làm sao mới tốt đây.
“Hiểu cho anh?! Nực cười, giữa chúng ta đã kết thúc rồi, sẽ không thể trở về như trước kia nữa! Anh làm ơn tỉnh táo lại đi!” Cô khó chịu hét vào mặt anh, nội tâm trở nên tức giận.
“Diệp Diệp, tại sao? Tại sao lại không thể chứ?! Vì tên Mạc Thiên Kỳ đúng không? Em vì hắn ta mới như vậy đúng không?!”
Tư Đồ Hoằng mặt đen lại, dồn Âu Nam Diệp về phía bức tường phía sau, thân thể áp sát về phía cô, ánh mắt mang theo vô vàn căm phẫn.
“Phải! Tôi vì anh ấy thì sao?! Một người ngoài như anh không có tư cách can thiệp vào chuyện của tôi!”
Âu Nam Diệp như bùng nổ, dùng ánh mắt quật cường nhìn Tư Đồ Hoằng, những lời lẽ phát ra từ miệng cô khiến thân thể anh trở nên cứng nhắc. Những gì cô vừa nói như mũi tên xuyên thẳng vào trái tim anh vậy, đúng, anh không có tư cách can thiệp.
“Em…” Anh ngập ngừng không nói nên lời.
Chỉ đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, đáy lòng vô cùng thống khổ, cô thực sự đã thành công khiến anh cảm thấy bất lực.
“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ xin anh điều gì, nhưng lần này…”, cô ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt của anh, “Cầu xin anh, hãy buông tha cho tôi đi!”
Giọng cô rất rõ ràng, từng câu từng chữ rót vào tai anh không xót một chữ nào, nơi nào đó trong lồng ngực như muốn vỡ vụn. Cô thật sự đã hạ mình cầu xin anh, ha…rất tốt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bản thân mình thật khốn nạn, rốt cuộc thì cô vĩnh viễn không thuộc về anh.
Tư Đồ Hoằng duy trì tư thế áp sát cô một hồi lâu, không lên tiếng, chỉ nhìn Âu Nam Diệp như vậy, sau đó không nói gì chỉ lẳng lặng rời đi.
Anh thật sự đã sai rồi sao?
Nhìn theo bóng dáng Tư Đồ Hoằng rời đi, trong lòng cô có chút phức tạp, Âu Nam Diệp không muốn tổn thương anh, nhưng chỉ còn cách này mà thôi. Cô thực sự đã hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm của quá khứ rồi, tiếc một điều rằng kiếp này họ có duyên không phận.
Đứng đó hồi lâu, cô mới trở về phòng ngủ của mình, những lời khi nãy là cô thật lòng thật dạ muốn nói với anh, hy vọng anh thực sự có thể thông suốt.
Cô phải mau chóng trở về, còn có rất nhiều người chờ cô, lo lắng cho cô, với mối thù của gia tộc_cô sẽ khiến Tần gia thành một đống tro tàn, như những gì họ đã làm với Âu gia.
Rời khỏi Homestay, Tư Đồ Hoằng phóng xe như bay đến hộp đêm, không nói nhiều một mình lên thẳng phòng VIP, gọi rất nhiều rượu.
Sau đó hết chai này đến chai khác đổ vào miệng, dường như anh muốn dùng cách này để quên đi những lời lẽ vừa rồi của Âu Nam Diệp, nhưng không, càng uống anh càng trở nên tỉnh táo.
Và cứ thế, Tư Đồ Hoằng chìm trong men say suốt một đêm dài đằng đẵng, sau đó anh đã nghĩ lại rất nhiều chuyện. Cả quá khứ lẫn hiện tại bắt đầu như một thước phim tua chậm, lần lượt xuất hiện trong đầu anh, tất cả đều là hình ảnh của Âu Nam Diệp.
Khép lại những dòng hồi ức đó, cuối cùng Tư Đồ Hoằng chỉ có thể nở một nụ cười chua xót, anh đã không thể xoay chuyển tình thế.
Anh thực sự thua rồi, thua một cách thảm hại!
Vĩnh viễn anh không thể khiến cô yêu anh thêm một lần nữa, có những thứ đã đánh mất đi rồi, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa…
Cũng như câu nói rằng: “Có không giữ, mất đừng tìm!”, quả không sai.
Dù bản thân có nỗ lực đến mấy thì đã đánh mất rồi, sẽ không bao giờ quay lại như trước kia được nữa, tình cảm ấy à, rất đơn giản mà cũng đỗi phức tạp.
Sẽ chẳng có một ai đứng một chỗ vĩnh viễn đợi bạn cả, bởi họ sẽ mệt mỏi, sẽ từ bỏ và họ sẽ có thể gặp được người tốt hơn, khiến họ không phải chờ đợi trong vô vọng nữa.