Tiếng “Leng keng” của chuông gió treo trên cửa sổ không ngừng vang lên, theo đó từng mảnh rèm cửa khẽ đung đưa theo làn gió, khiến cho ánh nắng dịu nhẹ hắt vào bên trong căn phòng nơi Âu Nam Diệp đang nằm.
Mí mắt Âu Nam Diệp khẽ run rẩy, phải mất một lúc lâu sau mới có thể mở ra, dần dần thích nghi với ánh sáng chói lòa trước mắt. Thân thể truyền đến một cơn đau đớn cùng mệt mỏi, hẳn là rất khó chịu bởi cô đã hôn mê sâu hơn một tháng nay, vì vậy việc cử động hay đi lại khi vừa mới tỉnh lại có chút khó khăn.
Âu Nam Diệp khẽ đưa mắt quan sát xung quanh, một cảm giác xa lạ xẹt qua người cô, mày khẽ nhíu lại.
Bản thân cô lại có chút bất ngờ khi mà mình lại chưa chết, nhưng là điều bất ngờ hơn cả tại sao cô lại tỉnh lại ở một nơi xa lạ như vậy, và Mạc Thiên Kỳ ở đâu, cô thật sự rất muốn biết.
Nhưng hiện tại ngoài việc cố gắng ngồi dậy để quan sát xung quanh ra thì cô chẳng thể làm gì, trong căn phòng này im lặng một cách đáng sợ, hơn hết nó còn mang lại cho cô một cảm giác bất an.
Cô lấy hết sức đứng dậy rời khỏi giường, cơn chóng mặt ập tới khiến cô trở tay không kịp mà lảo đảo vài bước, sau đó phải đỡ lấy thành ghế mới có thể ổn định lại. Trong lòng thầm thở dài vì cơ thể cô yếu đi một cách thảm hại, cứ đà này thì làm sao trở lại huấn luyện thêm được đây, thật sự có chút mệt mỏi.
Đứng một lúc lâu lấy lại sức, Âu Nam Diệp đi từng bước chậm chạp về phía cửa sổ, khẽ vươn tay kéo rèm cửa ra. Từng tia nắng ấm áp chiếu thẳng lên người cô, làm cho tinh thần cô trở nên thoải mái lên một chút, cô khẽ đưa mắt nhìn cảnh vật hùng vĩ phía trước.
Trước mắt cô là cả một cánh rừng bạt ngàn cây cối san sát nhau, không có dấu hiệu của những tòa chung cư hay biệt thự cao cấp, không có đường phố tấp nập xe cộ,…
Đáy mắt cô thoáng xẹt qua tia sợ hãi, cô thật sự đang ở đâu?
Cô vui mừng vì bản thân chưa chết nhưng cũng không hy vọng bị một ai đó mang đến một nơi xa lạ, rồi nhốt lại, bởi lẽ cô cảm nhận được dường như bản thân đang trở thành một con chim bị nhốt trong lồng.
Và nếu như những gì cô đoán là đúng, hẳn chính là người đó, bởi chỉ có người đó mới biết trước kia cô đã từng mơ ước bản thân có một ngôi nhà ở một nơi như vậy…
Nghĩ đến đây, đôi tay vịn lấy cửa sổ của cô có chút run rẩy, từng mảnh kí ức vụn vỡ xẹt qua trong đầu cô, khiến cô cảm thấy khó chịu. Không nghĩ tới sẽ có một ngày chính bản thân cô lại bị nhốt ở một nơi mà mình đã từng mong ước, nó không còn cái cảm giác vui vẻ đầy hào hứng mà giờ đây nó chỉ còn đọng lại là nỗi sợ hãi trong vô tận.
“Cạch!” Tiếng mở cửa truyền đến giữa bầu không gian im lặng, Tư Đồ Hoằng khẽ đẩy cửa bước vào, đôi đồng tử mở to hết cỡ nhìn thân ảnh đứng ở cửa sổ trước mắt. Đáy lòng vui như nở hoa, cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh lại, thật tốt.
Âu Nam Diệp cũng nhận ra sự hiện diện của ai đó, cô khẽ quay người lại, bốn mắt chạm nhau, đối phương đều không nói gì. Chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn nhau, trong lòng cô dường như có một tảng đá đang đè nặng vậy, vô cùng nặng nề.
Ngược lại với cô, Tư Đồ Hoằng lại rất kinh hỉ, anh vui mừng đến mức không kiềm chế được cảm xúc mà lơi lệ. Đôi chân vô thức mà tiến về phía cô, cảm xúc như muốn bùng nổ, ôm chầm lấy cơ thể bé nhỏ trước mắt vào lòng, nghẹn ngào cất giọng.
“Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi…thật tốt! Diệp Diệp, anh thật sự rất sợ mất đi em…”
Từng câu nói đầy nhu tình của anh không ngừng văng vẳng bên tai, khiến toàn thân cô trở nên cứng đờ trong giây lát, người nam nhân này sao mà lại trở nên như vậy.
Thật sự quá xa lạ…
Nếu như là cô của trước kia có lẽ sẽ òa khóc vì hạnh phúc, vì được người nam nhân trong lòng ôm ấp yêu thương nhưng giờ đây đã khác. Đối với cô, nam nhân trước mặt này hiện tại chỉ đọng lại hai từ “xa lạ”, không hơn không kém.
“Tư Đồ Hoằng…” Cô khẽ mấp máy môi gọi tên anh.
Tròng mắt không một tia dao động, ngoài sự lạnh lùng ra không hề tồn tại một cảm xúc khác, khiến Tư Đồ Hoằng cũng nhận ra được điều bất thường. Anh biết cô đang muốn ám chỉ điều gì, chỉ là…anh thật sự rất muốn ôm cô nhiều hơn một chút, đúng chỉ một chút.
Nhưng có lẽ anh đã quá kì vọng, hoặc cũng có thể là tham lam thứ tình cảm vốn dĩ không thuộc về mình, à thứ tình cảm đã bị chính tay anh vứt bỏ mới đúng.
Nghĩ đến đó, sắc mặt anh trở nên u ám hơn vài phần, khẽ buông khỏi người cô, trả lại cho cô sự tự do. Âu Nam Diệp lui ra sau hai bước, thân thể cô tựa vào cửa sổ phía sau, khó khăn thở hổn hển.
Chống chọi với nam nhân này quả là hao tâm tổn sức, cơ thể này của cô có lẽ lại trở nên yếu đuối như trước đây rồi, thật tồi tệ làm sao. Cô phải mất bao lâu để hồi phục đây? Thật muốn nhanh chóng rời đi khỏi nơi này để trở về với Mạc Thiên Kỳ, cô nhớ anh quá, rất nhớ.
“Diệp Diệp, em có chỗ nào không khỏe không?”
Bỏ qua hết nỗi chua xót trong lòng, Tư Đồ Hoằng cố nặn ra một nụ cười nhìn cô, ân cần hỏi han. Anh biết hiện tại cô rất bài xích với sự tiếp xúc của mình, nhưng anh thật sự không còn cách nào khác, đành phó mặc cho thời gian vậy. Bởi lẽ anh quá yêu cô, yêu đến mức dù có bị coi là kẻ chiếm hữu cuồng vọng anh cũng cam tâm, chỉ để có thể có được cô.
“Tôi ổn. Phiền anh đưa tôi về “Lam Uyển”…”
Đối với những lời lẽ quan tâm của Tư Đồ Hoằng, cô chỉ nhàn nhạt đáp, rồi thẳng thắn nói ra ý muốn của bản thân. Cô biết chắc chắn sẽ rất khó để trở về, nhưng cô thật sự không muốn ở lại đây một chút nào, vì cô không muốn đối mặt với Tư Đồ Hoằng.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
“Để anh ra ngoài kêu người chuẩn bị chút cháo, em lên giường nghỉ ngơi chút đi, đứng ở đây hẳn là rất mệt.”
Giống như không nghe thấy đề nghị của Âu Nam Diệp, Tư Đồ Hoằng vẫn nở một nụ cười nhìn cô nói ra những lời quan tâm, trực tiếp phớt lờ yêu cầu của cô. Bởi anh sẽ không để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa, một lần đánh mất đã quá đau khổ đối với anh rồi.
“Anh nghe không hiểu lời tôi nói sao?! Tôi muốn về “Lam Uyển”!” Cô gắt gỏng quát lên.
Ánh mắt trở nên tức giận nhìn Tư Đồ Hoằng, dường như chút giới hạn chịu đựng cuối cùng của bản thân sắp tan biến vậy. Cô hình như sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi, nam nhân này sao mà càng ngày càng khiến cô ghét bỏ vậy, rõ ràng trước kia anh hoàn toàn không như vậy.
“Diệp Diệp, em nói gì vậy? Đây là nhà của chúng ta, em còn muốn đi đâu?”
Tư Đồ Hoằng hít sâu một hơi, khẽ vươn tay vuốt ve làn tóc có chút rối của cô, nhẹ nhàng hỏi. Ánh mắt trở nên nhẫn nại đến cực điểm, nếu như không kiềm chế được có lẽ sẽ bộc phát ngay tức khắc, bởi anh tức giận rồi.
Hà cớ gì cô mở miệng ra đều là muốn trở về bên cạnh Mạc Thiên Kỳ, rốt cuộc thì anh có cái gì không bằng hắn ta. Vốn dĩ từ đầu là anh và cô gặp nhau trước, hai người họ còn được xem là thanh mai trúc mã, tại sao hiện tại mọi chuyện lại trở nên như vậy.
“Tư Đồ Hoằng, anh bị điên rồi sao?! Anh nói đây là nhà của chúng ta ư? Thật nực cười.” Cô trào phúng nói, sau đó dừng lại một chút, tiếp tục:
“Anh quên rồi sao…tôi từ lâu đã không còn nhà rồi. Tất cả cũng nhờ phước của Tư Đồ gia anh đó, bây giờ anh lại nói nơi này là nhà của tôi, anh không cảm thấy nực cười lắm sao?”
Âu Nam Diệp không ngừng chất vấn Tư Đồ Hoằng, cảm xúc trong cô không thể nào mà kiềm hãm được nữa, cô thật sự rất hận bản thân. Hận bản thân đã quá nhu nhược, quá ngu ngốc tin tưởng vào Tư Đồ gia, quá ngu ngốc mà trao tình yêu cho Tư Đồ Hoằng.
“Diệp Diệp… Anh xin lỗi…”
Cơ thể Tư Đồ Hoằng thoáng run rẩy, đôi mắt sắc bén rũ xuống, những lời của cô như mũi tên sắc nhọn không ngừng ghim sâu vào trái tim của anh, khiến anh đau đớn.
Cô nói quả không sai, cô hiện tại đã không còn nhà để về nữa, và trớ trêu thay Tư Đồ gia cũng góp phần vào chuyện năm đó. Hết thảy đều vì quyền lực và lợi ích trước mắt, nhưng thật sự Tư Đồ Hoằng anh không biết chuyện đó.
“Ha, bây giờ xin lỗi thì làm được gì?! Tốt nhất anh nên đưa tôi về “Lam Uyển”, nếu không đừng trách tôi hận anh.”
Cô vẫn một mực kiên quyết trở về càng khiến cho Tư Đồ Hoằng khó chịu, hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn ghim sâu vào lòng bàn tay.
“Chuyện khác anh có thể làm cho em, nhưng muốn anh đưa em trở về “Lam Uyển” là không thể! Em ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương đi.”
Tư Đồ Hoằng khẽ nhắm mắt lại, kiềm chế cơn giận dữ đang dần dần lớn lên, anh không muốn làm cô sợ hãi. Những thứ khác cô muốn anh đều sẽ đáp ứng, nhưng rời khỏi anh để trở về bên cạnh nam nhân khác anh không cho phép, và sẽ không có nghĩa vụ phải chấp nhận.
“Tư Đồ Hoằng, đừng để tôi phải hận anh!”
Âu Nam Diệp tức giận quát lên, vì dùng quá nhiều sức nên có chút khó khăn, khiến cô mệt mỏi phải tựa người vào bức tường phía sau.
“Nếu hận anh có thể khiến em nhớ đến anh, vậy thì…em cứ hận anh đi.” Tư Đồ Hoằng chua xót nói.
Sau đó dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, tiếng khóa cửa truyền đến khiến Âu Nam Diệp như muốn sụp đổ, cô thật sự trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng rồi.
Thân thể cô mệt mỏi trượt dài xuống theo bức tường phía sau, rồi ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, nỗi tuyệt vọng bao trùm khắp nơi. Nước mắt theo đó từng hàng, từng hàng cứ lăn dài trên gò má cô, trái tim đau nhói.
“Huhu…tại sao lại như vậy? Kỳ…em rất nhớ anh, em muốn gặp anh, huhu…”
Cô vùi đầu vào đầu gối mà bật khóc nức nở, không ngừng gọi tên Mạc Thiên Kỳ trong vô vọng, cô thực sự muốn gặp anh, muốn ôm anh vào lòng.
“Kỳ…Kỳ…em thực sự rất nhớ anh…”
Cứ thế Âu Nam Diệp ngồi đó khóc nức nở, đến khi mệt mỏi rồi thiếp đi lúc nào cũng không hay, trong mơ cô dường như thấy được Mạc Thiên Kỳ đang mỉm cười nhìn mình, lúc đó đáy lòng cô trở nên ấm áp và yên tâm một cách đến lạ thường.