Thân thể Âu Nam Diệp từ từ chìm vào dòng nước lạnh lẽo, ý thức của cô dần mất đi, mơ hồ cô còn nhìn thấy cha mẹ mình đứng trước mặt, họ đang không ngừng mỉm cười và gọi tên cô.
Khóe môi cô khẽ nở một nụ cười, hai hàng lệ chảy dài khỏi khóe mắt, hòa vào dòng nước lạnh lẽo cùng vết máu đỏ tươi trước ngực trái, tất cả theo đó mà bị dòng nước cuốn trôi…
Tiếp sau đó đều là một mảnh đen tối, không một chút ánh sáng len lỏi…
Trên chiếc du thuyền lúc này vô cùng hỗn loạn, đám người của Tần gia vẫn không ngừng kéo tới, tất cả người của Mạc Thiên Kỳ và Dạ Bắc Đình đều cố gắng hết sức đối phó.
Không ai hay biết đến việc Âu Nam Diệp bị trúng đạn mà rơi xuống nước, riêng Mạc Thiên Kỳ thì như muốn phát điên, không màng bản thân đang bị thương ở cánh tay mà nhảy xuống nước, hòa mình vào dòng nước lạnh lẽo để tìm kiếm cô.
Anh không thể để cô biến mất trước mặt anh như vậy, tuyệt đối không thể để cô gặp nguy hiểm, nhưng sự thật vẫn tàn khốc hơn những gì ta nghĩ. Vì đang bị thương, kèm theo anh bị mắc chứng rối loạn ám ảnh khi ở dưới nước nên dần dần ý thức kiên định của anh cũng mất đi, dần dần trở nên mơ hồ, cơ thể theo đó cũng chìm dần xuống dưới đáy sông.
Dạ Bắc Đình vừa vặn xử lý xong đám người kia, chứng kiến cảnh Mạc Thiên Kỳ nhảy xuống nước thì có chút hốt hoảng, chờ khi anh định thần lại mới biết Âu Nam Diệp đã xảy ra chuyện. Anh vội vã thông báo cho đám người Tề Thiên đến cứu hộ, tất cả chỉ trong vòng một đêm đều trở nên hỗn loạn, khiến họ không thể trở tay kịp.
Ba ngày sau, tại khu biệt thự “Lam Uyển”, bầu không khí âm u lạnh lẽo bao trùm khắp nơi, trên khuôn mặt người nào người nấy đều trở nên âm trầm khó đoán, mơ hồ còn phảng phất chút sợ hãi cùng lo âu.
“Lão đại, cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, thật tốt quá!”
Tề Thiên ngồi túc trực bên cạnh Mạc Thiên Kỳ từ tối qua, thấy anh tỉnh lại thì rất vui mừng, vội vã tiến lại đỡ thân thể anh ngồi dậy, trong lòng vừa vui vừa lo.
Đêm đó sau khi cật lực tìm kiếm họ đã tìm thấy Mạc Thiên Kỳ dưới nước, nhưng lại trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, vết thương ở cánh tay có dấu hiệu nhiễm trùng, cơ thể cũng bị tổn hại do ở dưới nước quá lâu. Bạch Nam cùng Dạ Kiêu phải mất rất lâu mới có thể kéo Mạc Thiên Kỳ từ quỷ môn quan trở lại, một đêm kia thật khiến đám người Tề Thiên hốt hoảng không thôi.
“Tiểu Diệp…cô ấy đâu rồi?!”
Mạc Thiên Kỳ khó khăn mở miệng, cánh tay bị thương truyền đến cơn đau nhức nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, trong đầu không ngừng nghĩ đến Âu Nam Diệp. Cảnh tượng Âu Nam Diệp bị trúng đạn ngã xuống nước khiến anh bị ám ảnh, anh đúng thật vô dụng, không thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn người mình yêu rơi xuống nước.
“Lão đại…cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói.” Tề Thiên ngập ngừng một chút, trấn an nói.
Cuối cùng điều bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra, đã ba ngày họ không ngừng nghỉ tìm kiếm Âu Nam Diệp nhưng kết quả lại không thể tìm thấy, họ không biết phải làm sao để đối mặt với lão đại.
“Cậu nói tôi bình tĩnh?! Rốt cuộc cô ấy sao rồi!” Mạc Thiên Kỳ tức giận gằn lên từng chữ.
Anh khó chịu trước thái độ kia của Tề Thiên, thường ngày anh vốn dĩ kiềm chế rất tốt tâm tình bản thân, nhưng hiện tại không thể kiềm chế được bởi lẽ chuyện này liên quan đến Âu Nam Diệp.
“Vẫn chưa tìm thấy chị dâu… Nhưng lão đại cậu yên tâm, chắc chắn chị dâu sẽ không sao.” Tề Thiên sốt sắng nói, ánh mắt có chút né tránh.
“Cậu nói lại lần nữa xem?! Không tìm thấy?!”
Lúc này đây, Mạc Thiên Kỳ không thể bình tĩnh được nữa, rốt cuộc thì từ khi nào người của anh lại vô dụng như vậy, không thể tìm thấy cô sao? Anh không thể ngồi im được, trái tim anh hiện tại như bị ai đó bóp nghẹt lại vậy, nó thật sự rất đau.
“Tôi phải đi tìm cô ấy!”
Không nói nhiều, Mạc Thiên Kỳ dứt khoát giật kim truyền trên tay ra, không màng đến cổ tay đang chảy máu, loạng choạng bước xuống giường định đi ra ngoài, nhưng lại bị Tề Thiên cản lại.
“Lão đại, cậu không thể đi, hiện tại sức khỏe của cậu không tốt, cần phải nghỉ ngơi.” Tề Thiên lo lắng khuyên ngăn.
“Buông tay!”
Ánh mắt Mạc Thiên Kỳ trở nên đỏ ngầu, lạnh lẽo phun ra hai chữ cảnh cáo, toàn thân tỏa ra sát khí hừng hực, như thể một giây sau anh sẽ lập tức giết chết Tề Thiên vậy.
“Lão đại!”
Tề Thiên cũng không kém cạnh mà gọi anh một tiếng, ánh mắt cũng rất kiên định, đây vẫn là lần đầu tiên Tề Thiên anh dám ngang nhiên không nghe lời Mạc Thiên Kỳ. Không phải vì anh không muốn lão đại đi tìm chị dâu, anh chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Mạc Thiên Kỳ, với tình trạng hiện tại của anh mà ra ngoài chắc chắn sẽ rất không ổn.
“Tôi nói lại lần nữa, buông tay!”
Mạc Thiên Kỳ không kiên nhẫn lạnh lẽo nói lại từng chữ, ánh mắt vẫn như cũ muốn rời đi, mà Tề Thiên cũng không kém cạnh vẫn một mực giữ người anh lại. Hai người nam nhân không ngừng nhìn nhau, toàn thân đều tỏa ra luồng sát khí bức người, nhất thời trong căn phòng đều trở nên u ám.
“Cạch!” Tiếng mở cửa truyền đến, Bạch Nam bước vào, thấy tình cảnh trước mắt thì khẽ thở dài, hướng về phía Tề Thiên lãnh đạm nói.
“Để lão đại đi đi.”
“Cậu đây là có ý gì?! Lão tứ, cậu không phải không biết tình hình hiện tại của lão đại, cậu ấy vốn dĩ không thích hợp ra ngoài!”
Tề Thiên khó chịu chất vấn Bạch Nam, nhưng Bạch Nam lại chỉ im lặng, anh biết hết chứ, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách. Họ đâu thể cấm Mạc Thiên Kỳ ở trong phòng mãi được, huống chi hiện giờ chị dâu còn chưa có tin tức gì, hơn ai hết lão đại sẽ là người lo lắng nhất.
“Tề, Thiên,…buông tay!”
Mạc Thiên Kỳ lại một lần nữa cất giọng, lần này anh đã thực sự mất hết kiên nhẫn, nếu Tề Thiên thật sự không buông tay anh sẽ không khách khí nữa.
Tề Thiên phức tạp nhìn Mạc Thiên Kỳ, rồi lại nhìn Bạch Nam, cuối cùng vẫn thỏa hiệp buông tay ra khỏi người Mạc Thiên Kỳ, sau đó trơ mắt nhìn anh rời đi. Anh vẫn là không đủ khả năng ngăn cản lão đại, từ trước đến nay đều vậy, haizz…thật sự tâm trạng hôm nay rất tồi tệ.
Nhìn theo bóng lưng Mạc Thiên Kỳ rời đi, Bạch Nam và Tề Thiên cũng theo sau, họ vẫn là nên đi theo lão đại, bởi lẽ tình hình bên ngoài hiện tại đang rất hỗn loạn.
“Xoảng!” Tiếng ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, phát ra âm thanh chói tai, khiến tên thuộc hạ bên cạnh cũng phải giật mình sợ hãi. Đây không biết đã là cái ly thứ mấy đã bể trong ngày hôm nay rồi, nhìn xuống dưới sàn nhà lãnh lẽo, có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh rải rác, không chỉ vậy, trên đó còn điểm một vài giọt máu đỏ tươi.
“Chủ nhân, ngài bớt giận, thuộc hạ đã tăng cường thêm người tìm kiếm rồi ạ. Nhất định sẽ sớm có tin tức.” Tên thuộc hạ cúi thấp đầu, run rẩy nói.
Đã ba ngày họ nỗ lực tìm kiếm nhưng vẫn không có tung tích, Âu Nam Diệp dường như bốc hơi khỏi trái đất vậy, biến mất không dấu vết. Vì địa hình là dưới nước nên phạm vi rất rộng, rất khó khăn cho việc tìm kiếm, cũng mang lại rất nhiều rủi ro.
“Tiếp tục tìm! Nếu không thấy thì ngươi cũng đừng về nữa!”
Dạ Bắc Đình siết chặt nắm đấm, ánh mắt trùng trùng lửa hận nhìn tên thuộc hạ, trong lòng không ngừng dâng lên sự đau đớn. Giá như đêm đó anh ngăn cản được cô, giá như anh có thể bên cạnh cô, giá như người mất tích là anh thì tốt biết bao…
Nhưng thế gian này làm gì có hai từ “giá như”, tất cả đã xảy ra hết thảy rồi…
Nhất định anh sẽ khiến Tần gia phải trả giá đắt cho việc lần này, đụng đến Âu Nam Diệp anh tuyệt đối sẽ không tha, anh sẽ khiến Tần gia nhận lấy hậu quả thích đáng!
“Vâng, thưa chủ nhân.” Tên thuộc hạ đáp lời rồi rời đi.
Nhất thời trong căn phòng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại bóng dáng đơn độc của Dạ Bắc Đình đứng đó, bàn tay nắm chặt của anh vẫn không ngừng rỉ máu nhưng anh lại chẳng hề thấy đau, bởi trái tim anh hiện tại còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Phía bên Hồ Điệp tình trạng cũng không khá là bao, vì cô cũng bị thương khá nặng trên du thuyền đêm đó, may mà có Tony yểm trợ kịp thời nên mới thoát khỏi cái chết.
“Tiểu Điệp, em ăn chút cháo đi.”
Dạ Kiêu đỡ lấy thân thể Hồ Điệp ngồi dậy, ân cần chăm sóc từng li từng tí, anh thật sự rất lo lắng cho cô. Nhìn thấy sắc mặt kém cùng gò má gầy gò, trắng bệch của cô khiến anh đau lòng không thôi, may mà còn có Tony cứu giúp nếu không e là Hồ Điệp lành ít dữ nhiều.
“Kiêu…tiểu thư cô ấy…có tin tức gì không?”
Hồ Điệp tựa thân thể vừa đau nhức vừa mệt mỏi vào lòng Dạ Kiêu, khó khăn mở miệng, khóe mắt ươn ướt. Đều tại cô không tốt, không thể bảo vệ được tiểu thư, nếu tiểu thư xảy ra chuyện bất chắc cô làm sao có thể một mình sống tiếp đây.
“Tạm thời chưa có, nhưng em đừng lo lắng quá, anh tin sẽ sớm có tin tức thôi. Cô ấy nhất định sẽ bình an trở về, còn có phía Diễm đã phái thêm người giúp đỡ Mạc thiếu rồi.”
Dạ Kiêu dịu dàng nhìn cô, khẽ vỗ về bả vai đang run rẩy của cô, nhìn cô đau lòng vì Âu Nam Diệp như vậy anh cũng chẳng tốt là bao, tâm tình đều trở nên nặng nề.
“Kiêu…tiểu thư nhất định sẽ không sao đúng không?” Hồ Điệp vẫn rưng rưng nước mắt hỏi lại Dạ Kiêu.
Cô luôn có lòng tin vững chắc rằng Âu Nam Diệp vẫn còn sống, cô hy vọng ông trời có thể rủ lòng thương xót cho tiểu thư, bởi lẽ cô ấy đã quá cực khổ rồi.
“Sẽ không có chuyện gì đâu. Em mau ăn cháo đi, ngoan, như vậy mới có thể hồi phục.”
Dạ Kiêu khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má cô, khẽ nở một nụ cười nhu mì nhìn cô, anh biết hiện tại mình chỉ có thể ở bên cạnh cô an ủi như vậy thôi. Anh cũng không có cách tìm ra Âu Nam Diệp, nhưng anh tin sẽ sớm tìm được cô ấy, bởi nếu như Âu Nam Diệp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn thành phố D này sẽ sớm nhuộm đỏ máu tươi.
“Đúng, em phải mau khỏe, nếu như để tiểu thư nhìn thấy cô ấy sẽ đau lòng.”
Hồ Điệp lau đi nước mắt, bắt đầu ăn cháo, suốt cả quá trình Dạ Kiêu đều ân cần bón cho cô, cảnh tượng này thật ấm áp làm sao. Dạ Kiêu ước rằng có thể ở mãi trong khoảnh khắc ấm áp này, anh hy vọng mọi chuyện sớm kết thúc, để anh có thể toàn tâm toàn ý bên cạnh Hồ Điệp, cho cô một cuộc sống an nhiên, rời xa nơi thị phi nhuốm đầy máu tanh kia.