Mùa Xuân, mùa của sự sinh sôi nảy nở, một mùa thích hợp để yêu đương…
Dọc đường đi, tán cây ngô đồng đang bắt đầu đâm trồi nảy lộc, những tán cây trơ trọi của ngày Đông buốt giá đã đi xa.
Tô Mạn Mạn tay xách túi lớn, túi nhỏ đồ ăn từ siêu thị bước ra, vô tình liếc sang bên kia đường, một bóng dáng quen thuộc lại rơi vào tầm mắt.
Bước chân cô khựng lại một chút, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, không nghĩ lại có thể một lần nữa gặp lại anh. Cơ hồ dường như giữa cô và anh cũng gọi là có duyên, mặc dù số lần họ chạm mặt nhau từ khi cô đến Thành Đô này chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tất cả cũng đủ để cô mãn nguyện.
“Chết tiệt! Cậu đang ở chỗ nào vậy?!”
Bên kia, Tề Thiên đang tức giận rống qua thiết bị liên lạc, dường như anh muốn xuyên qua thiết bị liên lạc để xử lý tên đầu xỏ ngu ngốc kia vậy.
“Tôi làm sao biết được! Cậu biết tôi không giỏi vấn đề định hướng mà…”
Đầu dây bên kia Bạch Nam hậm hực lên tiếng, anh cũng đâu có muốn như vậy, trời sinh anh đã mắc bệnh mù đường, ấy vậy mà tên nào đó lại cứ nhất quyết phân chia đường đi để dễ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngờ đâu hai người lại lạc nhau, bây giờ nhìn nơi hẻo lánh trước mặt, tâm tình Bạch Nam trở nên xuống dốc không phanh, anh sắp điên lên rồi.
“Hừ…đứng yên đó, gửi định vị đây, tôi đến.”
Tề Thiên nuốt cục tức vào trong lòng, khẽ rít từng chữ qua từng kẽ răng, rồi lấy điện thoại ra xem xét. Bên kia Bạch Nam loay hoay một chút rồi gửi định vị qua, sau đó chọn một gốc cây cổ thụ ven đường ngồi xuống, bắt đầu công cuộc đợi Tề Thiên.
Tề Thiên xem xong định vị, khẽ nhướng mày, rồi quay người về hướng ngược lại, do vội vã không chú ý nên đã đụng vào Tô Mạn Mạn khiến túi đồ ăn trong tay cô rơi xuống ven đường.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…”
Tề Thiên vội vã xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt những thứ vương vãi trên đường, bỏ vào trong túi, đưa cho Tô Mạn Mạn. Tô Mạn Mạn thất thần nhìn hàng loạt hành động của Tề Thiên, quên luôn cả việc cầm lấy túi đồ ăn, đến khi anh lên tiếng nhắc nhở cô mới hoàn hồn trở lại, luống cuống nhận lấy túi đồ từ tay anh.
“Cô không sao chứ?!” Anh khẽ nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, hỏi.
Hiện tại anh rất gấp, nên không thể ở lại chỗ này lâu, lão tứ vẫn đang đợi anh, huống chi giờ này cũng sắp tối, nếu còn không nhanh chóng tìm lão tứ e là lát nữa sẽ gặp khó khăn.
“Không sao… Tôi khi nãy…”
Tô Mạn Mạn định lên tiếng giải thích, nhưng lại bị Tề Thiên nhanh hơn một chút chặn họng lại, cô cảm nhận được dường như anh đang rất vội.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu tôi có làm hư hại đồ của cô thì hãy liên lạc. Hiện tại tôi có chút bận, xin lỗi cô.”
Nói xong, không đợi Tô Mạn Mạn nói gì, anh nhét tấm danh thiếp vào tay cô rồi chạy đi. Tô Mạn Mạn ngơ ngác nhìn bóng dáng anh hồi lâu mới định thần lại, nhìn xuống tấm danh thiếp trên tay, trong lòng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Mơ hồ hơi ấm từ tay anh vẫn còn đọng lại trên tay cô, hai má lại không tự chủ được khẽ ửng hồng, trái tim lại bắt đầu thổn thức. Nhìn cái tên Tề Thiên cùng dãy số liên lạc trên tấm danh thiếp, Tô Mạn Mạn khẽ nở một nụ thỏa mãn, cuối cùng cô đã có cơ hội để có thể tiến thêm một bước với người mình thầm thương trộm nhớ.
Biệt phủ Tần gia, bên trong thư phòng rộng lớn, Tần lão gia ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt sắc bén nhìn tấm hình vừa được Tô đường chủ đặt trên bàn, bên cạnh là một vài tư liệu. Đôi mày già nua khẽ nhíu lại, vươn bàn tay có chút nhăn nheo cầm lấy tấm hình trên bàn lên quan sát kĩ lưỡng, trong lòng không ngừng đánh giá.
Không nghĩ người mà lão cho người tìm kiếm hơn nửa năm nay lại ở gần lão như vậy, quả là lãng phí thời gian, nhưng có một điều phải công nhận rằng Âu Nghiên Thành kia giấu kĩ thật. Hại lão phải mất rất nhiều thời gian mới tra ra thân phận bí ẩn của đứa con gái bí ẩn kia, lần này lão tuyệt đối sẽ đoạt lại thứ vũ khí kia, dẫu sao thì cũng chỉ là một con nhóc mà thôi.
Tam gia nổi danh của Âu gia_Âu Nghiên Thành lão còn xử lý được cơ mà, một con nhóc như Âu Nam Diệp không đáng để lão bận tâm, cho dù hiện tại có qua lại với tên nghiệt chủng Mạc Thiên Kỳ thì sao. Lão sẽ một lần tóm gọn hết thảy, sau đó sẽ tiến chúng xuống địa ngục, nghĩ như vậy lão ta khẽ nhếch khóe miệng, cất giọng già nua.
“Tô đường chủ, ngươi nói xem ta nên ra tay từ đâu đây?”
Tần lão gia ngẩng đầu nhìn thuộc hạ trung thành của mình trước mặt, biểu tình trên khuôn mặt trở nên đáng sợ, gõ gõ từng nhịp xuống mặt bàn, phát ra chút âm thanh nho nhỏ, nhưng thập phần ma mị trước bầu không khí lặng như tờ ở thư phòng.
“Chủ nhân, nghe theo sắp xếp của ngài.” Tô đường chủ khẽ cúi người xuống, chấp tay hành lễ.
Ông đã đi theo Tần lão gia hơn 10 năm, năm xưa chính chủ nhân đã thu nhận ông từ khu ổ chuột rách nát kia, ông đã thề sẽ luôn trung thành với chủ nhân, dù có nhảy xuống dầu sôi lửa bỏng ông cũng cam tâm. Vì chủ nhân mà bàn tay của ông đã nhuốm đầy máu tươi, vì chủ nhân mà không biết bao nhiêu mạng người chết ở tay ông, ông cũng đã không nhớ rõ nữa.
“Ta tin tưởng ở ngươi, đừng để ta phải thất vọng.” Tần lão gia nhìn chằm chằm vào Tô đường chủ, khẽ nhướn mày, tiếp tục:
“Âu Nam Diệp không thể sống, con chip kia không thể để rơi vào tay kẻ khác. Nếu không…ngươi cũng biết bản thân phải làm gì rồi chứ?!”
“Thuộc hạ đã rõ!” Tô đường chủ cúi người, đáp.
Tần lão gia rời tầm mắt khỏi người Tô đường chủ, nhìn về phía bàn làm việc, nơi đặt bức hình của Âu Nam Diệp và Mạc Thiên Kỳ. Khóe môi lão ta khẽ giương lên, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn tấm hình có mặt Mạc Thiên Kỳ, lão ta tự nhủ tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào ngáng đường lão sống xót.
Khu biệt thự “Lam Uyển”, Âu Nam Diệp đang ngồi im lặng nhìn hai nam nhân trước mặt, trong lòng có chút buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng.
Chả là chiều nay Dạ Bắc Đình có nói là đến thăm cô, cô cũng không từ chối, nên anh đã đến thăm cô, lúc đó Mạc Thiên Kỳ không có ở nhà. Lúc đầu Dạ Bắc Đình rất vui mà tám chuyện với cô, nhưng không nghĩ đang nói chuyện vui vẻ mà Mạc Thiên Kỳ trở lại, hai nam nhân gặp mặt đã tỏ ra khó chịu.
Trong không khí luôn ngập tràn tia lửa điện vô hình, đâu đó còn thoang thoảng mùi dấm chua, khiến Âu Nam Diệp chỉ muốn bật cười nhưng lại không thể.
“Kỳ, anh đừng nhìn cậu ấy như vậy nữa được không? Sao mà em thấy hai người như kiểu…liếc mắt đưa tình ấy…”
Âu Nam Diệp khẽ bụm miệng không cho tiếng cười thoát ra, khẽ nhìn Mạc Thiên Kỳ nói, cô trời sinh thích nhất thêm dầu vào lửa trêu chọc người khác, hiếm khi có cơ hội, cô phải chơi hết mình.
“Liếc mắt đưa tình?!”
Mạc Thiên Kỳ đầu chạy đầy vạch hắc tuyến, nhíu mày nhìn sang Âu Nam Diệp, trong lòng cơn tức giận vơi đi chút ít, không nghĩ mèo nhỏ nhà anh cũng biết trêu chọc người khác. Đừng nghĩ như vậy anh sẽ tha cho cô, đợi tên Dạ Bắc Đình kia rời đi anh phải trừng phạt cô mới được, hình như dạo này anh quá nuông chiều cô rồi thì phải.
“Tiểu Nam, con mắt nào của cậu thấy tôi liếc mắt đưa tình với hắn ta! Tôi mới không thèm…”
Dạ Bắc Đình bên đối diện cũng không kém lên tiếng phản bác, anh rất ghét Mạc Thiên Kỳ, lí do rất đơn giản vì hắn ta đã cướp cô khỏi tay anh. Hơn hết cái tính nết lạnh lẽo của hắn ta khiến anh ghét cay ghét đắng, đừng nói là liếc mắt đưa tình, có cho thêm tiền anh cũng không thèm ở gần.
“Phụt…haha… Hai người, um…không cảm thấy nơi này sắp bị ánh mắt của hai người phá hủy rồi sao?”
Âu Nam Diệp không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó lấy lại tinh thần nhắc nhở hai người kia, dẫu sao thì cũng là người quen, không nên gây thù. Có lẽ sau này cô cần Dạ Bắc Đình lẫn Mạc Thiên Kỳ giúp đỡ, nên không tránh khỏi việc tiếp xúc qua lại nhiều hơn, nên cô phải giúp hai người họ rũ bỏ cái định kiến về đối phương mới được.
“Hừ! Em được lắm!”
Mạc Thiên Kỳ khẽ hừ lạnh, quay sang véo chóp mũi của cô một cái, khẽ trách móc cô, nhưng lại tràn ngập sự ôn nhu. Nhìn hành động của Mạc Thiên Kỳ, Dạ Bắc Đình tỏ vẻ khó chịu ra mặt, anh khẽ bĩu môi, hắng giọng nói.
“Khụ khụ…tôi còn ở đây đó, cậu có nhất thiết phải như vậy không chứ?!”
Mạc Thiên Kỳ khẽ liếc Dạ Bắc Đình một cái, kéo Âu Nam Diệp lại ôm vào lòng, nhìn người đối diện bằng ánh mắt thách thức, chầm chậm nhả ra từng chữ gây sát thương không hề nhẹ.
“Tại sao tôi không thể? Hay là…cậu thấy đau lòng?!”
Mặt Dạ Bắc Đình trở nên méo mó, bởi anh đã bị nói trúng tim đen, anh thừa nhận mình rất khó chịu, rất đau lòng khi nhìn thấy cảnh Âu Nam Diệp cùng Mạc Thiên Kỳ thân mật. Không nghĩ Mạc Thiên Kỳ lại có thể nhìn ra chút tâm tư này của anh, quả là một người không hề tầm thường, đúng là một đối thủ nặng ký.
“Cậu…hừ!” Anh á khẩu chỉ biết hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nhìn Âu Nam Diệp.
“Tiểu Nam, tôi có chút chuyện cần nói với Mạc Thiên Kỳ, cậu có thể tránh mặt một chút không?”
Dạ Bắc Đình hít một hơi thật sâu, quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc, vốn dĩ anh không định nói chuyện này với Mạc Thiên Kỳ, nhưng có liên quan đến an nguy của Âu Nam Diệp nên anh không thể làm ngơ.
Âu Nam Diệp hiểu ý đi ra khỏi phòng khách nhường lại không gian cho hai nam nhân, cô vừa đi khỏi tầm mắt, bầu không khí lại trở nên âm u lạnh lẽo. Mạc Thiên Kỳ nhíu mày, giương đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn Dạ Bắc Đình, im lặng chờ lời nói tiếp theo của cậu ta.
“Thân phận của Tiểu Nam đã bị bại lộ, cậu nên chú ý một chút, bên phía Tần gia sẽ hành động nhanh thôi. Nếu cậu không bảo vệ được cô ấy…tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cậu biết mà, tôi có ý với cô ấy.”
Mạc Thiên Kỳ khẽ nhíu mày, không nghĩ Dạ Bắc Đình lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhưng tuyệt đối anh sẽ không cho cậu ta cơ hội đến gần với Âu Nam Diệp.
“Không cần cậu nhắc nhở, yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.” Anh chắc nịch tuyên bố, sau đó ngừng lại một chút, tiếp tục:
“Hơn nữa, tôi sẽ không để bất kì kẻ nào cướp cô ấy khỏi tay tôi!”