Chiếc Ferrari bạc dừng trước cổng của trại trẻ mồ côi, Mạc Thiên Kỳ đẩy cửa bước xuống, tiêu sái vòng qua bên kia mở cửa xe cho Âu Nam Diệp. Cô nhẹ nhàng bước xuống, giương đôi mắt xinh đẹp nhìn trại trẻ mồ côi trước mặt, trong lòng xẹt qua tia buồn bã.
Thấy có người đến, viện trưởng đang nói chuyện với một đứa trẻ bên ngoài sân bèn dừng lại, nhìn về phía hai người một nam một nữ xinh đẹp đang tiến vào trại trẻ. Trong lòng bà có chút bất an, mấy dạo nay có khá nhiều người đến trại trẻ, chủ yếu là thương nhân đến muốn mua lại mảnh đất này để xây dựng cao ốc bất động sản.
Vì lí do đó, bà luôn lo lắng mỗi khi có người lạ đến đây, nếu không phải vì chuyện đất đai cũng là vì chuyện tiền nong. Bà rất sợ hãi, nếu như bán nơi này đi thì những đứa trẻ mồ côi ở đây lấy đâu ra chỗ ở, còn có sau này chúng làm sao sống nổi.
Giữa cái xã hội tư bản này, kẻ có tiền luôn là nhất, những người dân nghèo khốn khổ như họ thì làm sao có thể sống sót. Không chết vì nghèo đói cũng chết vì bị ép buộc kí kết vào những bản hợp đồng bất lợi.
“Xin chào, cho hỏi viện trưởng có ở đây không ạ?”
Tiếng một cô gái trong trẻo truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của viện trưởng Lâm, bà ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt, ánh mắt có chút dịu lại, cất giọng.
“Tôi là viện trưởng ở đây. Cho hỏi hai vị đây là…” Bà nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.
Cậu bé bên cạnh cũng đứng nép sang một bên viện trưởng Lâm, giương đôi mắt long lanh không chút tạp trần nhìn hai người kia, lòng có chút mong đợi.
“Dạ, cháu chào viện trưởng, hôm nay tụi cháu đến đây là muốn thăm mấy em nhỏ, nhân tiện quyên góp chút quà cho trại trẻ ạ.” Âu Nam Diệp tươi cười nói.
Ánh mắt ôn nhu nhìn cậu bé đang nép vào người viện trưởng kia, trong lòng xẹt qua tia ảm đạm, nhìn thấy cậu bé kia cô lại nhớ đến cháu trai của quản gia nhà cô. Nếu đứa bé ấy còn sống thì giờ cũng trạc tuổi cậu bé này rồi, đáng tiếc cậu bé ấy đã ra đi mãi mãi khi vừa tròn 6 tuổi. Mà sự việc ấy lại có liên quan đến cô, điều đó không khỏi khiến cô cảm thấy áy náy, trong lòng luôn bứt rứt khó chịu.
Nếu như không phải cậu bé đó ham chơi, tự ý uống ly sữa của cô thì e là người chết đã là cô rồi, bởi trong ly sữa đó có độc. Tất cả là do một tên thuộc hạ phản bội ba cô gây nên, hắn ta chỉ vì chút tiền cùng quyền lực mà nhẫn tâm phản bội ba cô, xém chút hại cô mất mạng.
“Vậy mời hai người vào trong.” Viện trưởng Lâm rũ bỏ tia phòng bị, tươi cười nhìn hai người.
Lòng bà trở nên yên tâm hơn, thật tốt quá, không phải đám người đòi nợ hay đám người muốn mua mảnh đất kia. Cuối cùng cũng có người tốt bụng đến khuyên góp đồ cho trại trẻ mồ côi rồi. Thật tốt…
Viện trưởng Lâm dẫn cô và anh đi vào trong, giờ này mấy đứa trẻ trong viện đang ngồi ngay ngắn nghe một giáo viên giảng bài. Thấy anh và cô theo viện trưởng Lâm đi vào, đám trẻ có chút tò mò mà nhìn sang, chúng vẫn là rất lâu rồi mới thấy có anh chị xinh đẹp như vậy đến đây.
“Anh có mua quà không? Sáng nay đi vội quá em quên mất không nói anh mua.”
Thấy đám trẻ đang nhìn mình, Âu Nam Diệp sực nhớ hình như mình quên mua quà, bèn ghé vào sát người Mạc Thiên Kỳ hỏi nhỏ.
“Ừ. Anh mua rồi, ở ngoài cốp xe, đợi lát nữa anh mang vào.” Mạc Thiên Kỳ khẽ cười đáp.
Trong lòng có chút ấm áp, không nghĩ cô lại chủ động lại gần anh, tại nơi đông người như vậy mà tiếp xúc gần, đây có xem là cô đang dần mở lòng với anh không.
Âu Nam Diệp nghe anh nói vậy thì thở phào
nhẹ nhõm, may quá có anh chuẩn bị, nếu không thì ngại chết mất. Mạc Thiên Kỳ bên cạnh thu hết thảy biểu cảm trên khuôn mặt của cô vào trong mắt, đôi mắt chim ưng sắc lạnh trở nên ôn nhu, trong mắt đều là sự sủng nịnh dành cho cô.
Sau khi hai người bàn bạc chút chuyện với viện trưởng Lâm thì trời cũng đã gần trưa, cô cùng đám trẻ chơi một lát rồi cùng anh rời đi. Hai người ghé qua một nhà hàng ở trung tâm Thành Đô ăn trưa, cô không nghĩ lại có thể gặp gỡ người thân quen của Mạc Thiên Kỳ.
Bên trong một nhà hàng kiểu Pháp, Tần Mặc Sâm cùng Tần Tố Ân vừa gọi món xong thì thấy Mạc Thiên Kỳ bước vào, bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp thì có chút ngạc nhiên. Cả hai nhìn nhau đầy nghi vấn, từ khi nào mà bên cạnh nam nhân cấm dục bậc nhất Thành Đô lại xuất hiện một nữ nhân, họ đều kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt mất rồi.
Không riêng gì họ, mà ngay cả những thực khách có mặt tại nhà hàng này biết anh cũng đều ngạc nhiên không kém. Họ còn ngoái đầu lại nhìn Âu Nam Diệp lâu hơn một chút, lâu lâu còn có một vài tiếng xì xào bàn tán, nhưng không dám quá lớn tiếng, bởi họ sợ Mạc Thiên Kỳ nghe thấy sẽ trách phạt.
“Chú út, thật trùng hợp.”
Mạc Thiên Kỳ tiến lại gần bàn mà Tần Mặc Sâm ngồi, khẽ chào hỏi, ánh mắt có chút sắc bén quét qua đám người xung quanh. Một số người có chút chột dạ khi bắt gặp ánh mắt ấy của anh nên biết ý mà quay người đi, không dám ngó ngàng đến bọn họ nữa.
“Nếu không ngại thì ngồi xuống cùng ăn một bữa đi, chú với Ân Ân cũng vừa đến.”
Tần Mặc Sâm cũng tươi cười đáp.
Khẽ giương mắt nhìn Âu Nam Diệp, trong lòng đánh giá một phen, nữ nhân này rất xinh đẹp, lại còn có khí chất, Tiểu Kỳ nhà anh quen được người như nữ nhân kia quả rất tốt. Họ thật sự rất đẹp đôi, anh cũng khá mừng cho cháu trai của mình, may mà mấy lời đồn về Mạc Thiên Kỳ không thích nữ nhân chỉ là nhảm nhí. Nếu không thì anh cũng không biết sẽ ra sao nữa.
“Đúng đó anh họ, anh cùng bạn gái mau ngồi xuống đi ạ.” Tần Tố Ân ngồi đối diện Tần Mặc Sâm hiểu ý, đứng dậy ngồi sang bên kia cùng anh, sau đó tươi cười nói.
Nghe vậy, Âu Nam Diệp có chút ngại ngùng, khi không lại gặp chú út của anh, lại còn em họ anh nữa, dường như hai người họ đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Mạc Thiên Kỳ. Dù có chút không được tự nhiên nhưng cô lại cảm thấy có chút vui mừng, không hiểu sao nữa, nhưng được người khác hiểu lầm là bạn gái anh cũng rất tốt nha.
“Em không phiền khi ngồi ăn cơm cùng họ chứ?”
Thấy cô đứng ngơ ngác, Mạc Thiên Kỳ quay sang hỏi ý kiến của cô luôn, vốn dĩ anh muốn riêng tư cùng cô ăn trưa, nhưng khi nãy anh đã phát hiện có kẻ đang theo dõi họ. Vẫn là nên ăn chung với chú út, sau đó tìm cách cắt đuôi tên kia mới được, nhìn cách ngụy trang kia hẳn là chúng đã chuẩn bị từ trước, không chỉ có một người đâu.
Mà tất nhiên mục tiêu là anh, Mạc Thiên Kỳ không muốn liên lụy tới cô, dù anh biết thân thủ của cô cũng không tệ. Còn có, cô là thành viên của tổ chức “Saf” anh cũng biết, chẳng qua là anh không muốn nói ra mà thôi.
“Dạ được ạ.” Âu Nam Diệp ngại ngùng đáp.
Sau đó cả hai người họ kéo ghế ngồi xuống đối diện hai người kia, bốn người cùng nhau trò chuyện một lúc, sau đó cùng nhau ăn trưa trong một bầu không khí vui vẻ.
Nhân lúc hai người cô và Tần Tố Ân đi chọn đồ tráng miệng, Mạc Thiên Kỳ khẽ quan sát xung quanh rồi nói với Tần Mặc Sâm.
“Chú út, phiền chú đưa Tiểu Diệp về nhà rồi. Cháu có chút chuyện cần giải quyết với đám người kia.”
Mạc Thiên Kỳ khẽ gõ gõ ngón tay thon dài xuống bàn, giương đôi mắt chim ưng lạnh lẽo quét qua một vài tên đang ngụy trang thành thực khách ở kế bên, trong lòng âm thầm tính toán. Tổng cộng có 15 tên đang muốn nhắm vào anh, ở đây là trốn đông người chắc chắn bọn chúng không dám ra tay, anh cũng vậy. Vẫn là dụ bọn chúng đi ra ngoài giải quyết cả thể thì hơn, nhìn đám lâu la kia không biết là người của ai đây, anh có chút mong đợi, chắc hẳn là người của lão già Tần kia rồi.
“Cẩn thận một chút.”
Tần Mặc Sâm cũng nhận ra có người muốn nhắm vào Mạc Thiên Kỳ, anh chỉ lặng lẽ dặn dò một câu, sau đó chăm chú nhìn Tần Tố Ân và Âu Nam Diệp ở quầy điểm tâm chọn món.
Mạc Thiên Kỳ không nói gì thêm, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng Pháp, anh vừa rời đi một lúc, lập tức đám người kia cũng lần lượt đi theo. Bề ngoài nhìn vào cứ ngỡ là sự trùng hợp, nhưng thực chất là đang bám đuôi theo sau, chỉ có những người tinh mắt mới có thể nhìn ra.
Bên này, Âu Nam Diệp đang chọn lựa bánh ngọt thì có chuông điện thoại của cô vang lên, cô vội vã nghe máy, là Tony gọi đến. Âu Nam Diệp có chút nghi hoặc, cô nhớ hình như Tony giờ này phải đang ở trên máy bay trở lại nước M rồi chứ, sao lại gọi cho cô.
“Alo, có chuyện gì sao Tony?”
Đầu dây bên kia Tony thở phào nhẹ nhõm khi nghe Âu Nam Diệp nghe máy, vốn dĩ anh đã chuẩn bị lên máy bay để về nước M giải quyết chút chuyện vặt, nhưng lại nghe tin người đứng đầu tổ chức “Saf” muốn gặp mặt thành viên mới. Nên anh mới sốt sắng gọi cho cô, bởi người đứng đầu tổ chức “Saf” có một luật lệ chào đón thành viên mới vô cùng biến thái.
Hắn ta luôn dùng cách thức cực đoan để chào đón thành viên mới, ví dụ như ám sát, bắt cóc hành hạ,…mà tất cả chỉ để kiểm tra thực lực của đối phương. Dù Tony biết khoảng thời gian này Âu Nam Diệp có tiến bộ rất nhiều nhưng anh vẫn có chút không an tâm, trước kia anh cũng đã được nếm trải cách thức chào đón cực đoan kia, cho nên anh có chút không nỡ khi biết tin cô sắp phải gặp nguy hiểm.
“Diệp Tử, người đứng đầu tổ chức “Saf” đã trở lại rồi, còn có cô cần phải cẩn thận một chút. Sẽ có một bài kiểm tra chào đón thành viên mới, có chút nguy hiểm…”
Tony nghĩ ngợi một chút, khẽ cất giọng nhắc nhở cô, anh không thể tiết lộ hết mọi thông tin, chỉ có thể nói đại khái cho cô biết. Tất cả vẫn phải tự thân cô lo liệu, nếu anh nhúng tay quá sâu vào chuyện này, anh cũng sẽ không tránh khỏi bị trách phạt. Mà hơn hết, người bị phạt nặng nhất sẽ là cô, anh chỉ có thể giúp cô đến kia thôi.
"Người đứng đầu tổ chức sao? Anh ta quay về rồi à?"Âu Nam Diệp thản nhiên hỏi lại, không có chút gì gọi là lo lắng.
Mà ở đầu dây bên kia Tony cũng phải sốt ruột thay cô, bộ cô không cảm thấy sợ hãi khi tính mạng của mình sắp bị đe dọa sao? Người không qua khỏi thử thách kia sẽ bị hắn ta trừ khử, bởi lẽ hắn ta là một người vô cùng nguy hiểm, làm việc cho hắn ta Tony cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
“Diệp Tử, cô không lo lắng sao? Người đó không đơn giản đâu, cô cẩn thận một chút vẫn hơn, tôi phải lên máy bay rồi. Tạm biệt.”
Không đợi cô nói thêm câu nào Tony cúp máy luôn, bên này Âu Nam Diệp nhìn chiếc điện thoại tối thui có chút chán nản. Thật ra trước kia cô có chút sợ hãi khi nghĩ đến người đứng đầu tổ chức “Saf”, nhưng hiện tại đã không cần sợ nữa rồi, bởi vì cô vừa phát hiện ra người đó chính là một “người quen cũ” của cô.
Không nghĩ sau bao nhiêu năm, họ lại có thể gặp lại nhau, còn trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Âu Nam Diệp thật có chút mong đợi lần chào đón thành viên mới này…
“Chị Tiểu Diệp, chị đứng ngây ngốc ở đây làm gì vậy? Chúng ta mau về bàn ăn điểm tâm đi, em vừa chọn được một vài món điểm tâm rất ngon đó, hì hì…”
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bỗng dưng bả vai cô bị Tần Tố Ân vỗ một cái, kéo cô thoát khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn, Âu Nam Diệp khẽ cười nhìn Tần Tố Ân, rồi cùng cô ấy quay về bàn ăn.
Đến nơi mới biết Mạc Thiên Kỳ có quân vụ gấp phải đi trước, dù có chút thất vọng khi anh không tạm biệt cô nhưng cô vẫn là thông cảm cho anh, bởi đối với anh quân vụ vẫn là quan trọng nhất…