Cuối tháng 11, những cơn gió se se lạnh kèm theo mưa lất phất đã đi xa, thay vào đó là những bông tuyết trắng xóa phủ khắp nẻo đường, nhiệt độ cũng hạ xuống thấp, bởi mùa Đông lại đến rồi...
Âu Nam Diệp vừa từ bên ngoài trở về, đến cổng tiểu khu cô dừng lại khẽ phủi phủi những bông tuyết trắng xóa đọng trên vai, hai tay khẽ xoa xoa vào nhau cho bớt đi cái lạnh giá từ không khí. Không nghĩ mùa Đông ở Anh Quốc lại lạnh như vậy, cô có chút lười biếng khi ra ngoài, nhưng vì miếng cơm manh áo nên cô phải đi làm nha.
Khoảng thời gian này cô đã tìm cho mình một công việc khá nhàn hạ, đó chính là quản lý một cửa hàng hoa, nói là tự tìm cũng không hẳn, bởi đó là sự sắp xếp của Mạc lão phu nhân. Do cô không muốn nhận tiền chu cấp trực tiếp từ họ nên Mạc lão phu nhân đã sắp xếp cho cô làm quản lý cửa hàng hoa kia, đó là cửa hàng của một người quen của bà, dù không lớn nhưng kinh doanh rất tốt.
Khi rảnh rỗi Âu Nam Diệp vẫn thường xuyên đến nơi huấn luyện của tổ chức, thời gian này cô đã học được rất nhiều kĩ năng phòng thủ, tấn công khi gặp kẻ địch. Bem cũng dạy cô môn võ thuật Taekwondo, theo thời gian cô tiến bộ lên rất nhiều, ấy vậy mà cô vẫn chưa được phía trên giao cho nhiệm vụ.
Những người khác trong tổ chức họ luôn bận rộn, chỉ riêng cô là rảnh rỗi, nhiều lúc muốn tìm Hồ Điệp tâm sự nhưng cô ấy lại khá bận rộn. Vậy nên Âu Nam Diệp rất nhàn hạ, có những lúc sinh ra buồn chán, rồi thẫn thờ ngồi một mình suy nghĩ về việc tại sao tổ chức lại không giao nhiệm vụ cho cô. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng lại không hề có câu trả lời, sau đó cô cũng không nghĩ đến nữa.
"Hey, Diệp Tử, vừa ra ngoài về sao?"
Tony đúng lúc từ trên tầng đi xuống thấy Âu Nam Diệp đang đứng ở cổng tiểu khu thì vẫy gọi, trên khuôn mặt không giấu nổi nụ cười cùng niềm hạnh phúc khi gặp cô. Mấy dạo nay do khá bận vì một số nhiệm vụ phía trên giao cũng như tình hình phía gia tộc Louis gặp một số vấn đề nên Tony đã không gặp Âu Nam Diệp, anh có chút nhớ cô, dự định sau lần này sẽ hẹn cô đi chơi, không ngờ hiện tại lại gặp cô ở đây.
"Ừ. Tôi vừa từ chỗ làm về, muộn như vậy rồi anh còn ra ngoài hả? Dạo này không hay thấy anh, có chuyện gì xảy ra sao?" Âu Nam Diệp tiến lại gần phía Tony, hỏi han.
"À...không có chuyện gì đâu, tôi định ra ngoài giải quyết chút công việc ấy mà. Hôm nào có thời gian chúng ta ra ngoài chơi nhé, lâu rồi không tụ họp...haha..."
Tony gãi gãi đầu nói, tròng mắt đảo đi đảo lại hòng lấp liếm sự thật, không muốn cô phát hiện ra. Trong lòng có chút thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của cô, anh muốn mời cô đi chơi nhưng lại không biết lấy lí do gì, thôi thì cứ ngỏ lời đại đi, biết đâu cô sẽ đồng ý.
"Được chứ. Dạo này tôi cũng khá nhàm chán, cuối tuần này đi nhé, đúng rồi chúng ta rủ thêm Hồ Điệp đi, lâu rồi ba người chúng ta chưa tụ họp."
Âu Nam Diệp háo hức nói, trong ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc, mỗi khi nhắc đến Hồ Điệp là tâm trạng của cô đều trở nên vui vẻ, nhiều lúc Tony cảm thấy khá ghen tị với cô bạn Hồ Điệp của mình. Giá mà trong lòng cô vị trí của anh bằng được 1/3 của Hồ Điệp thì tốt biết mấy.
"Vậy hẹn nhau cuối tuần."
Tony dù có chút không nguyện ý nhưng vẫn nở một nụ cười đáp ứng, vốn dĩ anh muốn chỉ riêng hai người, nhưng xem ra không được rồi, cô vẫn là luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh. Giữa họ luôn có một bức tường vô hình che chắn ở giữa, không thể công phá được để có thể lại gần phía nhau hơn.
"Tạm biệt, tôi lên nhà trước đây." Âu Nam Diệp cười chào tạm biệt Tony sau đó lên tầng.
Tony cũng tạm biệt cô rồi đi làm nhiệm vụ của anh, hai người mỗi người một ngả, đi về một hướng khác nhau.
Tại "Mạc Phủ", không khí có vẻ rất đông vui, từ xa đã nghe thấy những âm thanh cười đùa vui vẻ của người trong nhà, hiếm khi Mạc Thiên Kỳ thấy "Mạc Phủ" lại ấm cúng như vậy. Dường như đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được tình thương của những người thân ruột thịt, nhưng hôm nay thấy cảnh Tần Mặc Sâm và Tần Tố Ân vui vẻ trò chuyện cùng bà ngoại anh lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
"Âyza...A Kỳ về rồi à, mau lại đây nào, chú út của con đã đợi lâu rồi đó."
Mạc lão phu nhân đang nói chuyện vui vẻ cùng Tần Mặc Sâm và Tần Tố Ân khi thấy đứa cháu ngoại về bèn lên tiếng, trên khuôn mặt già nua ấy chất chứa vô vàn sự yêu thương. Mạc Thiên Kỳ cởi áo khoác quân phục ra đưa cho người hầu, sau đó tiến lại ngồi xuống sofa bên cạnh lão thái thái nhà anh, khẽ chào Tần Mặc Sâm.
"Chú út, để chủ đợi lâu rồi."
"Chú cũng vừa đến." Tần Mặc Sâm khẽ nở một nụ cười đáp.
Ánh mắt ôn nhu luôn đặt trên người Tần Tố Ân không rời, sự sủng nịnh anh dành cho cô dường như không đủ, Mạc Thiên Kỳ ở bên kia đối diện cũng nhận ra. Anh không nghĩ sau bao năm xa cách, hai người này lại có thể ở bên nhau, trong lòng cũng thầm chúc phúc cho chú út cùng cô em gái họ trên danh nghĩa kia.
Từ nhỏ, đối với cô em gái họ này anh không hề có định kiến hay ghét bỏ, con bé cũng không hề ghét anh, thậm chí anh còn có chút thương xót cho cô em này. Theo như những gì anh biết, cuộc sống trước kia của con bé cũng chẳng mấy tốt, khi còn nhỏ luôn bị cha mẹ lạnh nhạt, thậm chí cả ông nội cũng chẳng ngó ngàng.
Anh còn nhớ, trước khi bị Tần gia vứt bỏ anh cũng có gặp mặt qua cô em gái họ này, khi đó cô bé chỉ mới 8 tuổi, anh lớn hơn cô 2 tuổi. Lúc đó cô bé vì bị mẹ mắng chửi nên đã khóc lóc chạy ra ngoài hoa viên, một mình lủi thủi ngồi dưới gốc cây phong khóc lóc, trùng hợp khi đó anh cũng có chuyện không vui nên đã lén ra ngoài hoa viên, vậy nên hai người gặp nhau.
Từ lần gặp mặt đó, mỗi khi cô bé đến nhà chính Tần gia đều chạy đi tìm anh chơi đùa, thỉnh thoảng còn lén mang đồ ăn ngon đến cho anh. Dù cuộc sống của con bé cũng chẳng mấy tốt đẹp, nhưng dường như con bé rất thích người anh họ như anh, vậy nên dù bị bà mẹ của mình cảnh cáo không được chơi với anh nhưng cô bé vẫn lén lút gặp anh.
Thỉnh thoảng chú út cũng dẫn theo hai người bọn anh đi chơi, dần dà giữa ba người bọn họ trở nên thân thiết, cho đến khi năm anh 15 tuổi, bị đuổi khỏi Tần gia anh dường như đã cắt đứt hết tất cả mọi liên hệ với họ. Đến nay gặp lại cũng đã 10 năm rồi, 10 năm ròng rã, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, cảnh vật, lòng người hết thảy đều đã khác xưa...
Nhưng thật may mắn, vẫn còn có những người thân luôn yêu thương anh, họ vẫn vậy, không hề thay đổi...
"Anh Thiên Kỳ, đã lâu không gặp."
Tần Tố Ân ngồi bên cạnh Tần Mặc Sâm khẽ đưa mắt nhìn Mạc Thiên Kỳ, lấy hết dũng khí lên tiếng, sau 10 năm không gặp đây vẫn là lần đầu cô trực tiếp gặp mặt anh họ. Dù trước đây có sống cùng một thành phố, hay thậm chí đã vô số lần thấy anh trên tạp chí, tivi, mạng xã hội,...nhưng cô chưa bao giờ nghĩ hai người sẽ có thể gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Rất nhiều kí ức khi xưa ùa về, từng lời an ủi của anh vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô, chưa bao giờ phai nhạt. Trong Tần gia, ngoài Tần Mặc Sâm luôn yêu thương chiều chuộng cô ra, thì Mạc Thiên Kỳ chính là người thứ hai đối xử tốt với cô. Nhưng thật đáng tiếc, cả hai người bọn cô đều có số phận bi thảm, giá như họ không phải người của Tần gia thì tốt biết bao.
"Ừ. Mấy năm nay em sống tốt không?" Mạc Thiên Kỳ khẽ cười nhìn cô hỏi.
"Dạ, cũng khá tốt. Còn anh thì sao?" Tần Tố Ân khẽ đáp, còn không quên hỏi han anh.
"Rất ổn." Mạc Thiên Kỳ khẽ cầm tách trà lên nhấp một ngụm, rồi nhẹ giọng đáp.
Khuôn mặt lạnh lẽo ngày nào đã không còn, thay vào đó là khuôn mặt dịu dàng hiếm có, lão thái thái bên cạnh dường như cũng nhận ra sự thay đổi của anh, trong lòng bà cảm thấy rất vui.
Bà biết 10 năm nay đứa cháu ngoại của bà sống rất khổ sở, nó luôn bị ám ảnh bởi những ngày tháng khổ cực ở Tần gia, thậm trí luôn mơ thấy ác mộng cảnh mẹ nó bị chết. Bà rất đau lòng khi không thể bảo vệ được cô con gái của mình, bà luôn tự trách khi xưa đã không quyết liệt ngăn cản con gái, để rồi khiến bà mất đi con gái vĩnh viễn.
Thật may ông trời còn có mắt, cho Mạc gia gặp lại được đứa cháu ngoại đích tôn này, nếu không có lẽ phần đời còn lại của hai vợ chồng bà sẽ sống trong dằn vặt mãi.
"Thôi mấy đứa mau đi ăn tối đi, thức ăn đã sắp nguội hết rồi, Ân Ân, A Sâm, Tiểu Kỳ mau đi nào, có chuyện gì đợi lấp no cái bụng đã rồi tính sau."
Mạc lão phu nhân vui vẻ nói, bà đứng dậy dắt tay cô bé Tần Tố Ân đi vào phòng ăn trước, sau đó thúc giục hai chú cháu kia nhanh chóng theo sau. Hai chú cháu Mạc Thiên Kỳ cũng chỉ biết cười cười theo sau, Mạc Thiên Kỳ không nghĩ bà ngoại lại hiếu khách đến như vậy, trước đó anh còn lo lắng bà sẽ không thích Tần Mặc Sâm vì họ là người của Tần gia.
Nhưng không ngờ lại ngoài dự đoán, anh nghĩ chắc hẳn lão thái thái cũng không phải không biết phân biệt phải trái, người có lỗi với mẹ con anh là Tần lão gia và Tần Dư Chí, chứ không hề liên quan đến hai người kia.
Dẫu sao thì hình như anh đã lo xa rồi...
Sau đó cả bốn người cùng ăn cơm tối trong bầu không khí rất vui vẻ, hiếm khi Mạc Thiên Kỳ lại cảm thấy ăn cơm ở nhà lại ngon như vậy, thiết nghĩ nếu có thêm Âu Nam Diệp thì càng tốt. Suy nghĩ này của anh vừa lướt qua trong đầu đã khiến trái tim anh lệch nhịp, hình như dạo này đã lâu hai người không có gặp nhau, anh dường như có chút nhớ nữ nhân kia rồi.
Sau bữa tối, Tần Mặc Sâm cùng Tần Tố Ân nán lại một chút, sau đó cả hai xin phép rời đi trước. Mạc Thiên Kỳ tiễn khách xong, anh cũng trở lại phòng ngủ, sau khi tắm xong anh lại bắt đầu đến thư phòng giải quyết một số công việc.
Khi đang xem xét một số tư liệu, bất giác ngón tay thon dài kia đụng phải phần tư liệu về Âu Nam Diệp được Bắc Nhiễm đưa cho hồi chiều. Nhìn tấm hình cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười tỏa nắng kia, trái tim Mạc Thiên Kỳ lại một lần nữa rục rịch, trong thâm tâm thoáng qua chút thay đổi.
Nhưng nghĩ đến những gì trong tư liệu anh lại có chút khó chịu, anh không nghĩ bên cạnh cô còn có một thanh mai trúc mã ngang tài ngang sức với anh như Tư Đồ Hoằng.
Mấy năm trở lại đây, cái tên Tư Đồ Hoằng khá nổi tiếng trong giới kinh doanh cũng như trong Hắc đạo, anh còn nhớ lần trước khi tụ họp với Hoắc Dạ Diễm có nghe cậu ta nói qua cái tên Tư Đồ Hoằng này. Hắn ta cũng có giao dịch làm ăn với Hoắc Dạ Diễm, mấy năm nay tung hoành trong giới Hắc đạo danh tiếng lừng lẫy hơn cả, chắc hẳn người này không dễ đối phó.
Mạc Thiên Kỳ khẽ vuốt ve tấm hình trong tư liệu, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết, trong lòng thầm quyết tâm theo đuổi cô, mặc kệ tên Tư Đồ Hoằng kia có bao lợi hại, anh không quan tâm. Vì nhiệm vụ ông ngoại giao cũng được, hay vì bất kì lý do gì, đã là người phụ nữ anh đã để ý, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ hay nhường cho bất kì kẻ nào khác.
Bên kia, Âu Nam Diệp đang nằm trên giường nhưng lại chẳng thể nào chợp mắt được, cô lấy điện thoại ra tìm Wechat của Mạc Thiên Kỳ, nhập tin nhắn vô rồi lại xóa. Suy nghĩ hồi lâu vẫn là không dám gửi đi, cuối cùng cô quyết định không làm phiền anh, chắc hiện tại anh đã ngủ rồi.
Nhìn khung ảnh đại diện hình Mạc Thiên Kỳ mặc quân phục trên khung chat, trái tim Âu Nam Diệp khẽ đập mạnh hơn, trong lòng bắt đầu xôn xao. Cô không nghĩ chỉ vì một câu nói đùa của mình mà Mạc Thiên Kỳ lập Wechat để kết bạn với cô thật, còn có thường xuyên nhắn tin với cô, dù phần lớn là cô chủ động nhưng hầu hết anh chưa bao giờ phớt lờ cô.
Đột nhiên cô nghĩ thật ra Mạc Thiên Kỳ cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng, trừ bỏ đôi lúc tỏ ra lạnh lùng, hay trêu chọc cô ra thì anh là một người rất tốt, phải nói là hình mẫu lí tưởng của rất nhiều cô gái.
Hình như cô cũng sắp trở thành một trong những cô gái kia rồi...
Âu Nam Diệp nằm ngắm khung chat hồi lâu, sau đó thiếp đi lúc nào cũng không hay. Bên ngoài, ánh trăng đã lên cao, soi sáng khắp Thành Đô phồn hoa, từng bông tuyết trắng xóa trên cành cây phong khẽ rơi xuống do bị gió thổi. Tất cả quá trình đều diễn ra một cách âm thầm và lặng lẽ, giống như tâm tình của ai đó...