"Em nói cái gì?"
Cung Thời An thu lại ý cười, ánh mắt hơi lạnh đi. Hắn đứng dậy, dáng người nháy mắt cao hơn Hứa Nhiên nửa cái đầu, lạnh lùng nói: "Không cần anh quản chuyện của em nữa. Trước đây đã không quan tâm, bây giờ anh cũng đừng quan tâm đến nữa."
Hứa Nhiên nhíu mày, có phần không hiểu. Cung Thời An nói gì vậy, anh có lúc nào không quan tâm hắn chứ?
Nhìn Cung Thời An mang dáng vẻ muốn rời đi, anh lập tức bắt lấy tay hắn, vì hốt hoảng mà giọng nói có hơi lớn: "Cung Thời An, em rốt cuộc có ý gì?"
"Em có ý gì à.." Cung Thời An dừng chân, ngân dài một tiếng, đột nhiên nói: "Hứa Nhiên, anh đang ghen sao?"
"Ghen?" Hứa Nhiên giật mình, bàn tay đang nắm lấy tay hắn vội vàng buông lỏng. Anh cố gắng bình tĩnh lại nói: "Em nói cái gì vậy, anh là đang lo lắng cho em đó! Em có thể nghiêm túc một chút không?"
"Anh thì biết cái đếch gì chứ?"
Hứa Nhiên sửng sốt, anh không ngờ Cung Thời An sẽ trực tiếp nói với mình những lời như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại. Đến khi anh hoàn hồn, Cung Thời An đã bỏ đi được một khoảng.
Lúc này cơn nóng máu đã chạy thẳng lên đầu Hứa Nhiên, anh không hiểu vì sao Cung Thời An có thể ăn nói với anh như vậy. Anh ahihi lớn hơn hắn hai tuổi đấy! Hứa Nhiên hai bước chạy tới, giật phắt cánh tay Cung Thời An, tức giận nói to: "Cung Thời An, nói cho rõ ràng! Ai dạy em ăn nói như thế hả?"
Cung Thời An vẫn rất bình thản: "Em nói có gì sai sao? Anh cũng đâu có quan tâm đến em!"
"Em đang nói gì.."
"Bỏ ra, Hứa Nhiên." Cung Thời An cắt ngang lời anh: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa. Em muốn về nhà. Nói chuyện sau đi."
Hứa Nhiên hơi khựng lại, sau đó anh cười nhạt, dần dần tăng lực siết chặt cổ tay hắn, híp mắt nói: "Nếu như anh vẫn cứ muốn nói ở đây thì sao?"
Và đó là lần đầu tiên sau từng ấy năm Hứa Nhiên nhìn thấy Cung Thời An nổi giận với anh.
Nói nổi giận cũng không đúng, chỉ là lời nói của hắn rất khó nghe, và thái độ cũng làm anh rất khó chịu.
Cung Thời An nói anh cái gì cũng không biết, lúc nào cũng cắm mặt vào đọc sách, có bao giờ quan tâm đến hắn chưa? Hắn còn nói, anh là người vô vị và nhàm chán nhất mà hắn từng biết, chỉ có học học học, không thú vị bằng một góc của cô bạn gái hắn mới quen.
Tô Lam khiến hắn cảm thấy vui vẻ, quan tâm đến hắn, lại còn yêu thích hắn, hắn yêu đương với cô ấy thì có làm sao?
Ngược lại là anh, không quan tâm đến hắn, đã không còn là Hứa Nhiên mà hắn biết nữa, thì có tư cách gì ngăn cản hắn yêu đương chứ? Hắn muốn tìm người quan tâm đến mình, vậy cũng không được sao?
Hứa Nhiên bị nói cho cứng họng. Anh không ngờ rằng trong khoảng thời gian mình bận học tối mắt tối mũi, cày ngày cày đêm, thì Cung Thời An lại nghĩ rằng anh không quan tâm đến hắn.
Cung Thời An thấy anh không đáp lại, chốt lại một câu: "Đừng nhắc đến việc chia tay trước mặt em, anh không quản nổi em đâu", sau đó tức giận đùng đùng bỏ đi.
Hứa Nhiên hoàn toàn sững sờ.
Cung Thời An vì một cô bạn gái mới quen chưa đầy ba ngày mà nặng lời với một người quen biết hắn hơn mười năm là anh? Trong khi đó anh còn là trúc mã và là bạn thân nhất của hắn? Dù cho thời gian qua anh có lỡ làm cho hắn không vui ở điểm nào đó, hắn có thể nói với anh mà? Sao lại tự mình chịu đựng, rồi đợi tới mức tức nước vỡ bờ rồi mới trút giận lên anh chứ?
Làm sao có thể vô lý như vậy?
Hứa Nhiên biết có nói nữa với Cung Thời An cũng vô dụng, anh khuyên không nổi hắn. Vì thế anh đã đến tìm Tô Lam.
Thật ra anh với Tô Lam cũng không phải người xa lạ, thậm chí hai người còn ở chung câu lạc bộ nhạc kịch. Con người Tô Lam đơn thuần lại dịu dàng, rất biết cách lấy lòng người khác, Hứa Nhiên gặp cô ấy mấy lần, cũng đánh giá rất cao cô.
Nhưng cớ vì sao cô lại yêu sớm? Đối tượng còn là trúc mã của anh?
Tô Lam thành tích tốt, mới đầu năm cũng đại diện cho nhóm học sinh lên phát biểu, đương nhiên không có gì phải lo lắng. Nhưng Cung Thời An học hành thì lại dở tệ, đã thế còn dính vào yêu đương, ai biết được hắn sẽ thành cái dạng gì đây? Ngu si vì tình sao?
Hứa Nhiên đã hứa với Cung phu nhân sẽ giúp bà ấy, anh không thể nuốt lời được!
Bây giờ hai đứa trẻ đều còn rất nhỏ, mới có mười lăm, mười sáu tuổi đầu, có chút tình cảm vu vơ mà thôi. Nhân lúc tình cảm vẫn còn chưa sâu đậm, có thể khuyên hai người chia tay là cách tốt nhất.
Từ những lời Cung Thời An nói, Hứa Nhiên suy đoán hắn có vẻ rất nghe lời Tô Lam, nên anh mới quyết định đến tìm Tô Lam.
Anh từ tốn hỏi Tô Lam về việc cô ấy có thể mở lời đề nghị chia tay được không. Đồng thời cũng nhẹ nhàng khuyên bảo, phân tích cho cô ấy mặt lợi mặt hại trong mối quan hệ này.
Thời điểm đó quan hệ giữa Hứa Nhiên và Tô Lam cũng không tệ, thường xuyên tập kịch chung, Hứa Nhiên cũng học theo mọi người trong câu lạc bộ gọi cô là Tô Tiểu Lam.
Ngày hôm đó, Tô Tiểu Lam đã nói với anh như thế này: "Nhiên học trưởng, em và Thời An yêu đương cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn cả, ngay cả nắm tay bọn em cũng không nắm! Em hiểu, việc học là quan trọng nhất, nhưng mà chúng em sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học đâu anh. Khoảng thời gian này em còn cố gắng dạy kèm cho Thời An nữa, cậu ấy cũng tiến bộ hơn nhiều rồi! Tự do yêu đương là quyền của mỗi người mà anh, hơn nữa chúng em cũng không để chuyện này ảnh hưởng đến học tập.."
Hứa Nhiên rũ mi, đúng lúc anh cho rằng Tô Lam sẽ không nói nữa, lại nghe được một âm thanh rất nhỏ dừng lại bên tai mình. Nghe như pha chút sợ sệt, lại có chút kiên cường quyết đoán: "Vậy.. vậy nên em sẽ không chia tay với Thời An đâu! Khó khăn lắm, cậu ấy mới đồng ý quen em mà.." Tô Lam mím chặt môi, mấy câu về sau càng nói càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
Thích một người, dũng cảm bày tỏ và nhận được lời đồng ý chờ mong đã lâu. Đúng là một điều rất tốt đẹp.
Tô Lam cũng đã phải đắn đo, quyết tâm đến nhường nào mới quyết định đi tỏ tình một người con trai trước mặt toàn trường. Nhìn Tô Lam ngày thường luôn đoan trang, dịu dàng, nhưng hóa ra cô ấy lại dũng cảm, kiên định, và mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của Hứa Nhiên nhiều!
Tô Lam đã thấu tình đạt lý như vậy, hầu như những lý do anh có thể nghĩ ra đều bị cô ấy đối đáp rất trôi chảy, vậy thì anh có quyền gì ngăn cản hai người họ nữa chứ?
Sau đó Tô Lam cho Hứa Nhiên xem bảng điểm của hai người dạo gần đây. Bằng chứng xác thực, quả thật điểm số đã được nâng lên khá nhiều! Cung Thời An tất nhiên tư chất không tệ, nhưng hắn lại là người cực kỳ ghét việc học tập. Vậy nên học lực của hắn luôn ở ngưỡng trung bình.
Không phải Hứa Nhiên chưa từng kèm hắn học. Trước đây, anh đã dùng cả mùa hè để bổ túc kiến thức cho hắn. Cung Thời An hiểu rất nhanh, hầu như mỗi dạng bài chỉ cần nói qua một lần là hắn đã biết cách giải. Nhưng hắn không thể tập trung vào một việc gì quá lâu cả. Khi Hứa Nhiên giảng bài cho hắn, hắn sẽ thường ngẩn người nhìn anh, ánh mắt không có tiêu cự, đây là biểu hiện của sự mất tập trung.
Hoặc là hắn không thể ngồi yên quá lâu, nên thường động tay động chân làm ồn. Có đôi lúc hắn sẽ học Hứa Nhiên cười, hoặc là trêu đùa anh, quấn lấy anh, thành ra cũng làm anh không thể tập trung được nữa.
Nói chung, sau một mùa hè, thành tích của Cung Thời An vẫn dậm chân tại chỗ.
Hứa Nhiên cũng bất lực luôn. Sau đó anh quyết định từ bỏ.
Kỳ thực Cung Thời An có học giỏi hay học dốt cũng không sao, làm ra tiền hay không làm ra tiền cũng vậy. Anh có thể nuôi hắn. Tiền anh làm ra đều có thể cho hắn sài, vậy không phải là được rồi sao?
Nhưng không ngờ lần này, Cung Thời An lại vì Tô Lam mà cố gắng học tập, điểm số cũng không ngừng tăng lên! Cung Thời An có thể vì thích một người mà vì người đó phấn đấu, vậy thì.. công sức trước đây của anh là gì chứ?
Hứa Nhiên không tìm ra lý do gì để ngăn cản hai người yêu đương nữa.
Anh chấp nhận lùi về sau, nhìn Cung Thời An vui vẻ bên một người khác. Anh biết mình không thể đem lại hạnh phúc cho hắn, vậy nên anh chấp nhận bản thân trở thành một cái bóng, hòa vào màn đêm, vĩnh viễn dõi theo hắn.
Có lẽ tình yêu thật sự là thứ kỳ diệu nhất trên đời. Nó khiến cho người cộc cằn nhất khi yêu cũng sẽ hóa dịu dàng. Cũng sẽ khiến cho người khi yêu trở nên hèn nhát hơn bao giờ hết. Sợ hắn biết, lại sợ hắn không biết. Thậm chí chỉ cần được dõi theo bóng hình đó, cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Không bao lâu sau đó, Tô Lam đã đưa Cung Thời An đến trước mặt Hứa Nhiên, để hắn chủ động xin lỗi anh vì chuyện lần trước lớn tiếng với anh.
Hứa Nhiên vẫn còn nhớ thật kỹ ngày hôm ấy. Cung Thời An đầy phẫn nộ và chán ghét từng nói ra những châm biếm anh, lúc đó lại mang khuôn mặt đầy vẻ áy náy và đáng thương, cúi đầu nhận sai.
Thiếu niên kiêu ngạo và ngông cuồng ấy, đã biết cúi đầu nhận sai.
Tô Lam đúng thật là thần kỳ..
Hay là nói, tình yêu của bọn họ thật thần kỳ.
Hứa Nhiên trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Lần đầu tiên anh biết được cảm giác, hóa ra nhìn người mình thích ở bên cạnh một người khác tâm trạng không hề tốt như người ta vẫn nói.
Gì mà chỉ cần người kia hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc chứ? Đều là giả dối hết..
Có lúc Hứa Nhiên còn nghĩ, nếu như anh sinh ra là một người con gái. Dù cho nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường, không có gì nooit bật. Liệu xác xuất để anh được ở cạnh Cung Thời An có cao hơn so với hiện tại không? Người đứng bên cạnh hắn, thay đổi hắn, cùng hắn yêu đương, dạy hắn cách thay đổi, có thể sẽ là anh không?
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Số phận của hai người đã định trước là sắp trên hai đường thẳng song song, chỉ có thể ngắm nhìn, không thể chạm tới.
Hứa Nhiên biết rằng, mặt trăng trên bầu trời rộng lớn kia, rực rỡ và tỏa sáng, vĩnh viễn cũng không thuộc về anh.
Cung Thời An và Tô Lam dù cho có đang yêu đương, quen hệ cũng chẳng có gì khác so với hai người bạn thân thiết. Cung Thời An bình thường đã hay quấn lấy Hứa Nhiên, hiện giờ giữa hai người còn có thêm một cầu nối là Tô Lam, hắn càng thêm bám dính anh hơn nữa. Hứa Nhiên cùng Tô Lam đi thảo luận kịch bản của câu lạc bộ, Cung Thời An cũng cùng tham gia.
Hứa Nhiên và Tô Lam đi họp báo cáo, Cung Thời An cũng có mặt. Chỉ sợ nếu không phải câu lạc bộ bọn họ từ lâu đã không nhận thêm thành viên nữa, Cung Thời An đã sớm đăng ký vào để theo sát Tô Lam. Trong mắt người ngoài, hắn không khác nào một thanh niên si tình cả.
Nhưng mà cũng quả thực là như vậy. Hứa Nhiên trước giờ đúng là chưa từng thấy Cung Thời An quan tâm đến người nào nhiều như vậy, xem ra hắn thật sự rất thích Tô Lam.
Dần dần mối quan hệ này không giống như Cung Thời An đang yêu đương, mà càng giống ba người bạn thân hay đi chơi cùng nhau hơn.
Hứa Nhiên cứ cảm thấy quái quái, nhưng lại không nói rõ là sai ở đâu. Nghi ngờ ngày qua ngày, anh cũng dần vứt ra sau đầu luôn.
Sau đó, lúc gần hết học kỳ hai, khi kỳ thi tháng sắp đến gần, trong trường bỗng rộ lên tin đồn Tô Lam xuất ngoại. Mà Tô Lam và Cung Thời An cũng đã thông báo chia tay khi tin đồn này nổi lên không lâu. Mọi người đều suy đoán do gia đình Tô Lam bắt ép cô xuất ngoại, Cung Thời An nhớ nhung bạn gái không muốn rời xa, nhưng níu kéo không được, chỉ đành đau lòng buông tay.
Vô vàn câu chuyện tình thảm thương, lâm li bi đát, người có tình không đến được với nhau, bị sự chia cắt của gia đình.. bắt đầu lan truyền trong trường. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn. Rất nhanh tất cả học sinh đều lấy chuyện này làm chủ đề bàn tán.
Hứa Nhiên rõ ràng là người thân thiết nhất với hai người bọn họ, vậy mà lại là người biết tin cuối cùng. Anh vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.
Mọi chuyện đang tốt đẹp, sao Tô Lam lại đột nhiên xuất ngoại?
Anh tự nhận mình là người quan sát rõ ràng nhất, là người thân cận với hai người bọn họ nhất. Anh biết tình cảm của bọn họ đang dần tốt lên, hơn nữa điểm số của Cung Thời An cũng đã tiến bộ rất nhiều. Vì sao.. hai người chia tay..
Cung Thời An sẽ thế nào đây?
Đó là nỗi lo lắng lớn nhất hiện lên trong đầu anh.
Hứa Nhiên lo lắng Cung Thời An sẽ đau khổ, sẽ tuyệt vọng, sẽ không chấp nhận được sự thật này, vì thế anh đã đến an ủi hắn.
Dù cho vào giai đoạn đó Hứa Nhiên đã bước vào thời kỳ nước rút, học ngày học đêm, ôn ngày ôn đêm cho kỳ thi cao khảo, nhưng anh vẫn sẵn sàng bỏ lại tất cả, khi vừa biết tin đã ngay lập tức đi tìm Cung Thời An. Lo đông lo tây, sợ hắn sẽ suy nghĩ dại dột..
Nhưng mà ngoài dự đoán của anh, Cung Thời An rất điềm nhiên, cười nói anh đã suy nghĩ nhiều rồi, hắn thật ra chẳng nặng tình đến vậy đâu. Hứa Nhiên nửa tin nửa ngờ, trong lòng vẫn chưa dám xác định hắn đang nói thật hay cố nén trong lòng.
Cho đến khi tới ngày Tô Lam lên máy bay, anh không thấy Cung Thời An đến tiễn. Thậm chí còn tra ra được tin hắn ở quán bar ăn chơi nhảy nhót. Anh liền tin rồi.
Cung Thời An đúng thật chỉ là một tên tra nam mà thôi.
Là anh lo lắng dư thừa!
Hơn nữa, chỉ một tuần sau khi Tô Lam đi, Cung Thời An đã có bạn gái mới - một hot girl khối mười một. Cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, so với Tô Lam một mực hiền lành là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Cung Thời An công khai rất nhanh, đối với cô bạn gái mới này cũng vô cùng phô trương, tùy thời có thể bắt gặp cảnh hắn ôm ôm ấp ấp người ta, giống như đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi vậy.
Cung Thời An quen người đó không bao lâu, Hứa Nhiên còn chưa kịp phản ứng, hắn lại chia tay. Rồi lại tiếp tục quen, chia tay, rồi lại tiếp tục quen người mới.
Cuộc sống của hắn giống như một con lắc, xoay tròn thay đổi liên tục, mãi mãi không dừng lại.
Cung Thời An đã từng nói với anh, con người hắn ghét nhất là sự nhàm chán, có lẽ sẽ không thể chung tình với bất cứ một ai. Sau này khi đến một độ tuổi thích hợp, hắn chỉ cần tìm một người xứng với mình, không cần tình yêu, chỉ cần môn đăng hộ đối. Sau khi kết hôn, sẽ sinh con, rồi lại phong lưu tiêu sái cả đời là được rồi.
Tư tưởng này quá mức lệch lạc, Hứa Nhiên không hiểu nổi vì sao Cung Thời An lại có suy nghĩ như vậy. Hắn rõ ràng có gia đình êm ấm, cha mẹ hạnh phúc, chẳng lẽ hắn lại không ngưỡng mộ hôn nhân của hai người họ sao?
Hứa Nhiên nhìn Cung Thời An đổ đốn, không nhịn được cảm thấy đau lòng. Anh không muốn thấy một Cung Thời An như vậy, dễ tổn thương biết bao!
Trong thời gian Cung Thời An đắm chìm trong trụy lạc, Hứa Nhiên quyết định đến tìm hắn, nhưng thái độ của hắn rất kỳ lạ. Lần đầu tiên, hắn cơ hồ vừa nhìn thấy anh là khuôn mặt liền biến sắc, sau đó lập tức chạy trối chết.
Những lần sau đó thậm chí còn tệ hơn, anh còn chưa kịp nhìn thấy mặt hắn thì đã bị đuổi về rồi. Đỉnh điểm là có một lần, hắn nói: A Nhiên, anh quản nhiều quá rồi. Chuyện của em không cần anh quan tâm. "
Không cần anh quan tâm? Còn nói anh quản nhiều? Mẹ kiếp vậy ai là người mới hôm nọ vì anh không quan tâm đến hắn mà giãy nãy lên? Còn giận ngược lại anh?
Hứa Nhiên bực muốn điên.
Cung Thời An trước kia rõ ràng không phải bộ dạng như vậy!
Hắn khí phách, kiêu ngạo, không thích cúi đầu, nhưng hắn cũng rất dính người, rất ngoan ngoãn, rất nghe lời! Hoặc không, ít nhất sẽ không nặng lời hay chống đối anh!
Hứa Nhiên cẩn thận suy nghĩ lại, bắt đầu phát giác ra điểm kỳ lạ. Cung Thời An trước đây với bây giờ quá khác nhau. Mà thời gian hắn thay đổi..
Có thể nói là từ ngày Tô Lam rời đi..
Tô Lam..
Hứa Nhiên đã rất nhiều lần tự trấn an chính mình. Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, thời điểm nội tiết tố bắt đầu thay đổi, rất dễ cáu bực, cũng rất hay nổi loạn, thích chống đối, luôn muốn nhận được sự quan tâm. Vì thế nên Cung Thời An mới làm ra những hành động như vậy chỉ để người khác chú ý tới hắn.
Nhưng mà..
Trong thâm tâm, Hứa Nhiên vẫn không nhịn được đem phần nào đó oán giận đổ lên người Tô Lam.
Anh nghĩ, nếu Tô Lam không bỏ đi, nếu hai người họ không chia tay, nếu cô không bỏ rơi Cung Thời An, có lẽ hắn cũng sẽ không trở nên sa đọa như vậy!
Hứa Nhiên thở dài, bây giờ nghĩ lại, chắc có lẽ anh đã sai rồi.
Tô Lam thì có tội tình gì chứ? Xuất ngoại cũng đâu phải chuyện cô ấy muốn là được! Mọi chuyện đều có hai chiều, phải nhìn từ hai phía mới biết được đâu mới là đúng, đâu mới là sai. Anh không nên không phân trắng đen, không biết tốt xấu như thế.
Phùng Nguyệt Hi nghe kể lại đầu đuôi mọi chuyện, cũng cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Cái thời đó cô ấy còn đang cắm mặt vào học tập, nào có biết chuyện yêu đương trai gái gì. Cô ấy càng không thể ngờ được là, một cô nàng nghiêm túc và cẩn mật như Tô Lam, hóa ra cũng biết yêu sớm.
" Tô Lam bà lừa tui! Bà bảo nếu có mối tình đầu sẽ nói với bọn tui trước tiên, nhưng mà bà lại giấu nhẹm đi! Bà.. khinh người quá đáng! "
Tô Lam tròn xoe mắt:" Tui khinh người? Nguyệt, có phải bà dùng từ hơi sai rồi không? Hơn nữa, chính miệng bà bảo với tụi tui yêu đương khi chưa qua mười tám tuổi không được gọi là tình yêu mà là tình đồng chí còn gì? Vậy nên tui với Cung Thời An lúc đó chỉ là tình đồng chí thôi, có gì phải kể với bà chứ? Hơn nữa lúc đó chúng ta còn Nam Bắc mỗi người một phương, nói với mấy bà, mấy bà sẽ bay đến xem được hả? Toàn cười online tui thôi! Trẻ con muốn chết! "
Phùng Nguyệt Hi không ngờ được những lời mình từng nói sẽ có ngày vả lại mình bôm bốp, thêm nữa Cố Tiểu Hồng bên cạnh còn gật gù nói thêm vào:" Tui đồng tình với bà Lam ơi! Thời con nít ma ai chả quen vài bà người, tụi tui để ý làm gì? Đúng không Nguyệt? "
Cơn giận của Phùng Nguyệt Hi cứ như vậy không có chỗ phát tiết, cô ấy xụ mặt xuống, hậm hực" ừ "một tiếng. Rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng.
Bốn người trò chuyện thêm một khoảng thời gian nữa thì Hứa Nhiên có tiết học nên phải đi trước. Trước khi anh rời đi, Tô Lam đột nhiên gọi anh lại. Hứa Nhiên hỏi:" Sao vậy? "
" À, em muốn hỏi, anh.. có còn liên lạc với Cung Thời An không? Cậu ấy hiện tại ra sao rồi, có ổn không anh? "
" Thời An à.. "Hứa Nhiên vô thức trở nên căng thẳng, nhưng sau đó nghĩ lại, anh có cái gì phải căng thẳng đâu chứ. Dù cho hai người họ có từng quen nhau, hiện tại cũng đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi, liền tươi cười đáp:" Tất nhiên là còn liên lạc rồi, em ấy cũng học ở đại học X. À, khi nào em rảnh ba chúng ta cùng đi ăn một bữa đi. Lâu lắm rồi không tụ họp, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đây! "
" À.. chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa nhận ra sao.. "Tô Lam gật gù như đã hiểu. Cô ấy khẽ lầm bầm gì đó, Hứa Nhiên không nghe rõ, liền hỏi lại:" Em nói gì đó? "
Tô Lam lậo tức cười nói:" Em á? Em có nói gì đâu. Nhiên ca, khi nào rảnh em sẽ liên lạc, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé! "
" Ừm, anh sẽ chờ. "
" Anh có thể cho em xin số liên lạc của Cung Thời An được không.. Cả của anh nữa! Em đổi sim mới lâu rồi nên không còn số của mọi người nữa. "
" Ừ, được chứ."
Sau khi trao đổi số điện thoại, Hứa Nhiên tạm biệt ba người lần nữa rồi rời đi. Khi vừa quay đầu, nụ cười trên môi anh bỗng vụt tắt.
Đột nhiên, anh lại có suy nghĩ.. Sau ngày hôm nay Tô Lam sẽ liên lạc với Cung Thời An, hai người họ sẽ gặp nhau, cùng ôn lại chuyện xưa, sau đó sẽ..
Hứa Nhiên giật mình lắc đầu, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Chuyện giữa hai người bọn họ đã chấm dứt từ lâu rồi, anh không nên nghi thần nghi quỷ.