Hứa Nhiên ngập ngừng suy nghĩ về lời nói của Bùi Thanh Vũ mất một lúc, thật sự vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện Bùi Thanh Vũ thích anh, anh đã biết. Còn về phần hắn thích anh bao lâu, thích anh như thế nào, vì anh cố gắng ra sao, dù cho có biết được, anh cũng sẽ không dao động. Bởi vì anh đã gặp được Cung Thời An. Cũng chỉ có hắn, từ lúc bắt đầu là dịu dàng bước vào thế giới của anh. Sau này, càng lúc càng nhiệt tình mà mạnh mẽ vây hãm lấy trái tim anh, hơn nữa còn lì lợm không chịu rời đi.
"Thanh Vũ, đây sẽ là lần cuối cùng tôi gọi tên anh như vậy. Kỳ thực tôi rất quý trọng anh, tôi luôn xem anh như anh trai của mình. Chỉ là, anh đã làm tôi thất vọng. Bây giờ anh lại muốn tôi đối xử với anh như lúc xưa, đó là chuyện không thể nào, anh có hiểu không?"
Bùi Thanh Vũ thoáng nặng nề, hắn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nói: "Nhiên à, cậu đối với ai cũng đều tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽ ai thích cậu không thành, muốn quay trở về làm bạn với cậu cũng không thể sao?"
"Không thể." Riêng anh thì không thể, Bùi Thanh Vũ. Vì anh đã chạm vào giới hạn của tôi.
Nếu như ngày hôm đó Cung Thời An không xuất hiện, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay. Đáng tiếc, là không có nếu như.
"Tôi thật tò mò.." Bùi Thanh Vũ đột nhiên nói: "Người cậu thích sau này rốt cuộc sẽ là thần thánh phương nào? Cậu sẽ nói những lời khó nghe như vậy với người đó chứ? Sẽ rũ bỏ không chút lưu luyến như đối với tôi sao? Tôi thật sự vô cùng tò mò.. Cậu hẳn là, đối với người đó vô cùng, vô cùng trân trọng. Nghĩ như vậy lại khiến tôi cảm thấy có chút ghen tỵ. Hứa Nhiên, tôi chỉ muốn hỏi một câu nữa, nếu tôi xuất hiện sớm hơn người đó, dù chỉ một chút thôi, cậu có thể nào nhìn đến tôi một lần không?"
Bùi Thanh Vũ sẽ không thể đến sớm hơn Cung Thời An được.
Bởi vì những gì anh và Cung Thời An trải qua không phải một năm, hai năm, mười năm.. mà đó là cả đời của anh. Anh đã dùng một phần ba cuộc đời của mình để ở bên cạnh hắn, học cách yêu hắn, học cách nâng niu và trân trọng hắn. Nếu như không có Cung Thời An, cuộc đời của anh đã sớm dừng lại ở tuổi mười sáu. Anh sẽ không thể gặp được những người bạn tốt như hiện tại, Bùi Thanh Vũ của mấy năm trước cũng sẽ không thể gặp được anh.
Vậy nên anh thích Cung Thời An, vấn đề vốn dĩ không phải nằm ở việc trước hay sau, sớm hay muộn, mà chính bởi vì hắn là Cung Thời An nên anh mới thích.
Là bởi vì là hắn, nên anh mới thích..
Hứa Nhiên bỗng chốc đã thông suốt.
Hóa ra là như vậy!
Lý do anh thích Cung Thời An, là bởi vì hắn là Cung Thời An thôi!
Đổi lại là một con người khác xuất hiện, không có sự nhiệt tình và khoáng đạt của hắn, không có sự nồng nhiệt và dịu dàng của hắn, cũng không có sự bá đạo và ôn nhu của hắn, anh tuyệt đối sẽ không mở lòng mình ra!
Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy.
Uổng cho anh thích Cung Thời An nhiều năm như vậy, bây giờ mới nhận ra sự thật này!
"Thanh Vũ, có thể anh không tin, nhưng Hứa Nhiên tôi đã chủ định là người nào, thì sẽ chỉ có duy nhất một người đó. Vậy nên nếu như anh có xuất hiện sớm hơn cậu ấy bao lâu đi chăng nữa, người tôi thích vẫn sẽ chỉ có thể là một mình cậu ấy mà thôi."
"Là vì tôi không bằng người đó sao?" Bùi Thanh Vũ hơi lớn tiếng: "Tôi cũng có thể đối tốt với cậu gấp trăm lần người đó, có thể yêu cậu, thương cậu, sẽ chỉ có mình cậu.."
"Tôi sẽ không thích anh!" Hứa Nhiên gằn giọng, anh xoa xoa trán một cách mệt mỏi, nói: "Từ đầu đến cuối, những việc anh làm, tôi đều không rung động một chút nào. Dù cho anh có tốt hơn cậu ấy, đẹp hơn cậu ấy, hay là hơn cậu ấy ở bất kỳ điểm nào đi chăng nữa.. Bùi Thanh Vũ, tôi cũng sẽ không thích anh." Huống chi là anh lại không có điểm nào so được với hắn.
Bùi Thanh Vũ trầm ngâm một lúc lâu. Bởi hắn hiểu rõ, lời nói này nói ra có bao nhiêu thật lòng, thì cũng có bấy nhiêu tuyệt tình.
Dù Bùi Thanh Vũ có thích Hứa Nhiên đến thế nào đi chăng nữa, giờ phút này cũng hoàn toàn chết tâm.
"Cậu thật là biết cách làm cho người khác đau lòng, Hứa Nhiên. Hay, nói hay lắm! Tôi thật bội phục cậu."
"Tôi.."
Bùi Thanh Vũ đã không muốn nghe nữa: "Được rồi, Nhiên à, đừng nói gì nữa. Tôi sợ nghe thấy giọng cậu thì có lẽ tôi sẽ lại nổi lên hy vọng hão huyền mất. Chúng ta dừng lại ở đây thôi. Tạm biệt cậu, Nhiên! Chúc cậu quãng đường sau này, dù có lựa chọn ra sau, thì cũng sẽ luôn vui vẻ."
Chúc cho cậu tìm được người như ý, trân trọng và luôn yêu thương cậu.
Hứa Nhiên nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, tay hơi nắm chặt lại. Sau đó, anh không biết đã thiếp từ khi nào.
Sau khi treo điện thoại của Bùi Thanh Vũ, anh cứ nằm suy nghĩ mãi, nghĩ xem có phải anh đã quá vô tình, làm tổn thương đến người khác rồi hay không. Dù sao hắn cũng sắp đi rồi, anh đáng lẽ nên uyển chuyển tế nhị hơn mới phải. Còn có câu nói cuối cùng của Bùi Thanh Vũ, mong rằng anh sẽ luôn vui vẻ dù có lựa chọn như thế nào..
Nghe thật khó khăn! Làm cho anh trong giây lát cũng phải tự thắc mắc liệy có phải mình đã chọn lựa sai rồi hay không. Nhưng mà nghĩ lại, anh không thích Bùi Thanh Vũ một chút nào, từ chối hắn là đúng, còn có thể có lựa chọn nào khác sao?
Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, rồi thành ra ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu lên tới đỉnh đầu.
Hứa Nhiên tắm rửa vào sáng sớm, thay bộ đồ mới, sửa soạn xuống dưới nhà. Hứa tiên sinh vào ngày đầu năm cũng không có hoạt động gì đặc biệt, đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Ánh nắng buổi sớm chiếu lên nửa khuôn mặt ông, làm cho thần sắc của ông ánh lên mấy phần dịu nhẹ.
Trong lòng Hứa Nhiên hôm nay bỗng im ắng lạ thường.
Nếu như là ngày thường, nhìn thấy ba anh như thế này, anh ắt hẳn là đã phải chọc ghẹo ông mấy câu, hai cha con không thể hiền hòa nổi với nhau ba giây. Nhưng hôm nay anh lại dường như không có tâm trạng làm gì cả.
Hứa Nhiên nhìn quanh căn nhà một vòng, trong lòng thầm nghĩ ngày tết vậy mà cũng chẳng có gì thay đổi cả. Không có câu đối đỏ, không có cây mai cây đào, cũng chẳng có bánh kẹo ngày tết.
Ngày tết đầu tiên khi thức dậy, xung quanh lại có vẻ tẻ nhạt và nhàm chán. Những thứ nhạt nhẽo như thế này, anh đều chưa từng trải qua bao giờ, nhưng ba anh thì mỗi năm, mỗi năm đều lặp đi lặp lại như vậy. Lẽ nào ông ấy không cảm thấy buồn chán sao? Anh sắp bị sự nhạt nhẽo tù túng này làm cho ngột ngạt chết rồi!
Nếu là bình thường vào mọi năm, thì giờ này anh đang làm gì nhỉ..
Hứa Nhiên cẩn thận suy nghĩ lại.
Hình như anh sẽ cùng Cung Thời An đi dạo phố, dạo quảng trường gì đó, hoặc là đi ăn đồ ăn vặt, cùng về nhà thăm nhà họ Cung, còn ba anh thì hên xui. Bởi vì có những ngày tết ông cũng phải đi công tác, nên rất hiếm khi ở nhà. Buổi tối thì có thể hai người sẽ bay thẳng đến phố Nam Kinh ngắm cảnh đêm, dạo bờ hồ, rồi lại về nhà uống rượu..
Hình như Hứa Nhiên đã từng làm rất nhiều chuyện vào dịp tết. Cuộc sống của anh đã từng luôn náo nhiệt và vui vẻ, nhưng bây giờ cái gì anh cũng không làm được. Bởi vì ba anh không thích đi dạo, ông còn ghét nhất là đồ ăn vặt, không thích ngắm cảnh, uống rượu lại là đô bất tử nên anh sẽ không theo kịp.
Hứa Nhiên là con trai của ông, anh đáng lẽ nên giống anh mới phải. Đúng rồi, sau khi mẹ anh mất, cuộc sống của anh cũng luôn là một màu xám xịt như vậy. Không có hy vọng, không có tình yêu, không cần náo nhiệt hay vui vẻ..
Ngày trước, Hứa Nhiên luôn u uất và buồn chán, hệt như một phiên bản nhỏ của cha anh. Nhưng vì sự xuất hiện của mặt trời nhỏ Cung Thời An, cuộc sống của anh lại dần trở nên dịu dàng mà tươi sáng. Nếu mất đi mặt trời nhỏ, anh cũng chỉ là một đóa lưu ly ngày ngày chỉ biết ở trong vỏ bọc mà thôi. Sự cuồng nhiệt của anh, yêu thương của anh, hồn nhiên của anh, tất cả đều do Cung Thời An đem đến..
Hứa Nhiên sửng sốt, bấy giờ anh mới chợt nhớ ra việc phải gọi điện xin lỗi Cung Thời An! Anh đã định làm việc này vào tối đêm qua, nhưng cuộc gọi bất ngờ của Bùi Thanh Vũ đã cắt ngang kế hoạch của anh và làm anh quên mất nó.
Anh nhìn lại đồng hồ, mới chỉ hơn sáu giờ, Cung Thời An giờ này chắc vẫn còn đang ngủ nướng. Vẫn là để chiều tối, tiện thể anh cùng Hứa tiên sinh lên nhà hắn chúc Tết sẽ nói chuyện rõ ràng hơn.
Hứa Nhiên thầm nghĩ, có lẽ năm sau anh sẽ không ở cùng Cung Thời An nữa, mà sẽ về nhà sớm một chút. Giúp ba anh mua mai đào, dán câu đối đỏ, chỉ cho ông xem tiết mục Xuân Vãn năm nay có gì thú vị, sau đó phải lôi kéo ông đánh bài thâu đêm. Như vậy mới có không khí của ngày tết chứ!
Còn bây giờ, anh nên kiếm chút việc giết thời gian đi vậy. Để xem nào..
"Ba, chúng ta đi dạo phố đi!"
"Gì?" Hứa tiên sinh nhìn về phía thằng con trai vừa nói câu vừa rồi như nhìn thằng bệnh thần kinh: "Chỉ có phụ nữ mới thích đi dạo phố! Đột nhiên con dở chứng cái gì vậy?"
"Không thì chúng ta đi Thiên An Môn ngắm cảnh đi, ở nhà hoài ba không thấy buồn chán sao? Ba, năm mới đã đến rồi, vận động sẽ giúp tăng tuổi thọ đấy!"
"Không buồn chán. Chết thì chết, ta cũng chẳng sợ! Dạo phố chỉ tổ lãng phí thời gian, không đi!"
"Ba.."
"Ta táng cho chết bây giờ!"
"..."
Thấy Hứa Nhiên còn lằng nhằng không chịu, Hứa tiên sinh nhe răng trợn mắt đe dọa: "Lăn đi!"
Hứa Nhiên không lay chuyển được cha mình, chỉ đành bó tay chịu thua.
Đúng lúc anh đang suy nghĩ xem cả ngày dài hôm nay sẽ làm gì, điện thoại bàn ở trong phòng khách đột nhiên vang lên. Anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ấn nghe máy, không ngờ đầu dây bên kia lại là bảo vệ bên ngoài phòng an ninh. Bảo vệ nói có một nhà bốn người họ Cung tìm đến, nói là người quen, hỏi anh có cho phép vào không.
Họ Cung?
Phong thành này chỉ có duy nhất một họ Cung có quen biết với gia đình anh thôi.
Hứa Nhiên nói với bảo vệ để cho xe nhà họ Cung tiến vào, rồi lại quay sang thông báo cho Hứa tiên sinh: "Ba, Cung gia đến!" Sau đó chưa kịp đợi ông đáp lại đã nhanh chân chạy tọt lên trên lầu.
"Cung gia? Cung Thừa Phong? Lão già đó tới thì con chạy làm gì? Hứa Nhiên!"
Ba, ba không hiểu! Đây là vấn đề tôn nghiêm!
Lúc Hứa Nhiên thay chiếc áo con vịt vàng và quần xà lỏn màu xanh chuối bằng một bộ đồ thể thao đơn giản rồi đi xuống nhà, người nhà Cung gia đã đến trước cửa.
Phù, may mắn là an ninh ở đây tốt, có người đến còn thông báo trước, nếu không Cung Thời An mà đến bất ngờ, anh thật không biết làm sao để cứu vớt hình tượng của mình nữa!
"Chú Hứa, chào chú ạ! Chúc chú năm mới tốt lành, vạn sự như ý, trăm sự bình an!" Người bước vào đầu tiên không ngờ lại là Cung Thời An.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bên ngoài phối với một cái sweater màu đỏ, trông cực kỳ trẻ trung bắt mắt, lại có thêm mấy phần sức sống của tuổi trẻ. Giọng nói của hắn cũng thật lớn, thật vang, còn rất biết cách nói lấy lòng người khác. Hứa tiên sinh bị chọc cười, cứ ha ha vỗ vai hắn.
"Thời An thật cao lớn nha! Càng ngày càng đẹp trai. Lão già Cung gia đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà!"
Sau lưng người ta thì thằng nhóc này thằng nhóc nọ, trước mặt thì miệng ngọt xớt như bôi đường. Không hổ là ba anh mà!
Cung phu nhân và Cung phu nhân đứng ngay phía sau con trai họ, sau màn chúc dạo đầu của Cung Thời An, hai người cũng lập tức tiến lên niềm nở chào hỏi. Người còn chưa bước vào trong nhà, lời trêu đùa khách sáo đã nói tới chục câu.
Thế giới của người lớn đều phức tạp như vậy sao?
Cung Thời An mang theo một giỏ quà lớn, bên trong đều là bánh kẹo và hàng nhập khẩu hiếm có khó tìm. Giỏ quà cao hơn đầu hắn một cái đầu, khiến hắn khó khăn mà bê được, vậy mà hắn còn liếc ngang liếc dọc một hồi, mới bê giỏ quà bỏ lên nóc tủ giày. Có lẽ hắn tưởng sẽ có giúp việc đến dọn đi, nhưng nhìn một hồi cũng không thấy ai, hắn hình như hiểu ra, lại mang vẻ mặt không vui nâng giỏ trái cây mang vào trong nhà.
Hứa Nhiên ở trên lầu quan sát, lặng lẽ thu hết một màn ở dưới nhà vào tầm mắt, lông mày hơi nhướn lên. Thật trông có chút đáng yêu..
Cung phu nhân đang cùng chồng và Hứa tiên sinh nói chuyện, đột nhiên nhớ đến tiểu bảo bối bà chờ mong sao còn chưa thấy đâu, liền vội vàng hỏi Hứa tiên sinh: "Hứa tổng, Nhiên Nhiên đâu rồi? Thằng bé không ở nhà với ông sao?"
"Ài, nó.." Hứa tiên sinh ngó ngang ngó dọc, nhìn quanh một hồi, ánh mắt đột nhiên hướng lên trên lầu, hùng hồn trợn mắt làm cho râu dài dựng ngược cả lên: "Oắt.. Nhiên, mau xuống đây! Con còn không mau ra chào hỏi chú dì Cung, đứng đó làm gì?"
Cung Thời An theo tầm mắt của Hứa tiên sinh nhìn sang, trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia, hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi rất nhanh lại biến thành một nụ cười rất hiền.
Hứa Nhiên "chậc" một tiếng đầy bất đắc dĩ, xoay người đi xuống lầu.
Đáng tiếc, anh còn muốn ngắm Cung Thời An thêm một chút nữa, ai ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Công nhận Cung Thời An quả thật rất hợp với màu đỏ, còn rất biết phối đồ, vừa nãy.. đúng là khiến anh có chút nhìn không thể rời mắt được!
Hứa Nhiên biết vừa rồi mình cũng hơi thất lễ, nên nhanh chân đi xuống lầu, hướng hai vị khách quý mới đến, cười nói: "Chú, dì, năm mới tốt lành ạ!"
"Nhiên Nhiên ngoan, nào, mau lại đây!" Cung phu nhân vừa nhìn thấy Hứa Nhiên, hai mắt đã sáng rỡ. Không cần anh xuống tới nơi bà đã tự mình đi đến. Hai người đứng lại ở chân cầu thang, Cung phu nhân nhanh tay lấy từ trong túi xách ra một phong bao màu đỏ thật dày, dúi vào tay anh: "Nhiên Nhiên ngoan, lì xì năm mới của con!"
Hứa Nhiên hiếm khi cười ngọt ngào, cũng không khách sáo mà nhận lấy: "Cảm ơn dì! Thật ra dì đã quá hoàn hảo rồi, con không biết chúc gì nữa, hơn nữa con cũng không muốn nói mấy lời sáo rỗng, nên chỉ biết chúc dì tuổi mới mãi luôn mãi trẻ đẹp như bây giờ thôi ạ!" Sau đó anh cúi xuống thơm lên má người phụ nữ xinh đẹp ấy, nói thầm: "Lần trước dì hỏi con làm sao để da đẹp như vậy, con đã đi hỏi thăm mấy người bạn, mua cho dì mấy lọ serum rất tốt ạ, lát nữa con sẽ lén đưa cho dì nhé, quà đặc biệt, không để chú biết đâu ạ!"
Cung phu nhân nghe xong thì thoáng ngạc nhiên nhìn anh, như chưa kịp nhớ ra chuyện gì. Sau đó bà rất nhanh nhớ lại vài tuần trước, có vô tình nói với Hứa Nhiên da của anh trông rất đẹp, nếu bà có được làn da như vậy, có lẽ trông sẽ trẻ hơn vài tuổi, đẹp hơn vào lần! Không ngờ chỉ là thuận miệng nói, vậy mà tiểu bảo bối này của bà còn ghi nhớ trong lòng, còn đi tìm cho bà bí quyết dưỡng nhan nữa.. Ôi chao, đứa nhóc này, thật khiến bà yêu chết đi được mà!
Cung Thời An từ lúc bắt đầu vẫn luôn dán chặt ánh mắt vào Hứa Nhiên. Hắn nhìn hai người cứ cười cười nói nói một lâu lâu, lúc này mới có cơ hội xen vào nói một câu: "A Nhiên, chúc anh năm mới vui vẻ!"
Hứa Nhiên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên gật đầu một cái: "Em cũng vậy."
Hành động này trong mắt cha mẹ Cung là một phản ứng hết sức bình thường, nhưng lọt vào trong mắt Cung Thời An lại biến thành một hành động vô cùng lạnh lùng xa cách giữa hai người xa lạ, khiến hắn nhất thời á khẩu không nói được gì.
Hứa Nhiên của hắn trước nay đối với hắn đều nhẹ nhàng như nước, bao dung như mẹ hiền, hận không thể cho hắn những điều tốt đẹp nhất thế gian, bây giờ lại chỉ nói lại với hắn ba chữ "em cũng vậy"? Thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái? Đây còn là bình thường sao? Rốt cuộc là bình thường chỗ nào chứ?
Mà Hứa Nhiên nào biết được tâm tư loạn xì ngầu gì đó của Cung Thời An, anh gật đầu đáp nhẹ một cái cho có lệ, rồi lập tức quay mặt đi đến chỗ Cung phu nhân tiếp tục trò chuyện. Trong lòng lại thầm nghĩ, lát nữa anh phải tìm chỗ không người nói chuyện lại với Cung Thời An, dỗ dành hắn đừng giận nữa. Chuyện này dù sao cũng phải làm kín đáo, nếu không để Hứa tiên sinh nghe thấy, không biết ông ấy sẽ suy diễn ra chuyện gì nữa.
Vậy nên Thời An à, hiện tại chúng ta chỉ có thể giữ khoảng cách như vậy thôi!
Hứa Nhiên cứ chần chừ mãi, hết phải trò chuyện cùng Cung phu nhân, rồi lại nói mấy chuyện kinh doanh cùng Cung tiên sinh. Vậy nên làm gì còn có thời gian mà liếc nhìn Cung Thời An! Người mình thích ăn mặc đẹp như vậy ngồi trước mặt mình, mình lại không thể ngắm nhìn em ấy, cảm giác này thật sự khổ muốn chết! Thế mà Cung Thờn An đâu có hiểu được nỗi khổ của anh, còn cho rằng hành động của anh là đang giận lẫy, nên cả buổi đều mang vẻ hậm hực không vui.
Lúc này Hứa Nhiên mới tinh ý phát hiện ra tâm trạng Cung Thời An không tốt, nhưng anh cũng không rõ lý do vì sao. Chả lẽ là vì còn giận anh sao?
Tới tận giờ ăn trưa, Cung tiên sinh và phu nhân theo lời mời của Hứa tiên sinh cũng ở lại ăn cơm.
Đồ ăn hôm qua làm còn lại rất nhiều, chỉ cần hâm nóng lại chứ không cần cầu kỳ gì, vì vậy chuẩn bị xong rất nhanh. Ngặt cái Cung tiên sinh hễ cứ gặp ông bạn già của mình là cứ nổi máu nói chuyện làm ăn. Hai người đàn ông cứ gắp được một miếng cá lại nói công trình này có vấn đề, ăn được một miếng cơm lại bảo dự án này rất đáng đầu tư, cứ nói mãi nói mãi, làm cho Cung phu nhân tức giận đến cau có mặt mày lại phải nể mặt chủ nhà mà không thể làm gì được.
Cung Thời An thầm nghĩ, đây có lẽ là lần hiếm hoi mà mẹ hắn không thể chỉnh được ba hắn! Đúng là một khoảnh khắc lịch sử! Hắn sẽ ghi ngày này vào trong giấy note, sau này truyền cho con cháu xem sự tích thần kỳ về ông nội chúng!
"Nhiên Nhiên ngoan, con dạo này thế nào rồi? Đã có bạn gái chưa?" Cung phu nhân không thèm quan tâm đến lão chồng già nhà mình nữa, lại ân cần nắm lấy tay Hứa Nhiên, bắt chuyện: "Có phải có rất nhiều tiểu cô nương thích con không? Con đã ưng ý người nhà nào chưa? Không có mẹ con ở đây, ta làm chủ giúp con nha! Ta cũng là mẹ con mà!"
Anh quả thật đã ưng ý một người, nhưng người đó cũng không phải một tiểu cô nương!
"Dì à.. Con không có."
"Lại ngại với cả ta nữa hả? Nhiên Nhiên của chúng ta đẹp trai sáng láng điều kiện tốt, khéo ăn khéo nói nữa, ai mà không thích con cho được!" Cung phu nhân cảm thán xong, nói: "Ai da, dì nói thật cái này cho con, Thời An nhà dì mà là con gái, dì đã gả nó cho con từ lâu rồi! Con xem tính tình nó xấu như vậy, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có con chịu làm bạn với nó!"
"Mẹ, con còn có rất nhiều bạn mà!" Cung Thời An ngồi bên cạnh không phục cãi lại.
Cung phu nhân lườm nguýt: "Đám hồ bằng cẩu hữu của con, có ai bằng được Nhiên Nhiên không? Còn dám ở đây nói hươu nói vượn! Lượn đi cho mẹ nói chuyện!"
Cung Thời An nhìn mẹ mình, á khẩu không nói được câu nào. Bèn quay sang khẩn khoản cầu cứu Hứa Nhiên: "A Nhiên, anh xem mẹ em kìa!"
Hứa Nhiên từ tốn quay sang nhìn hắn nửa giây, thấy rõ sự mong chờ trong mắt hắn mà anh cũng chẳng mảy may phản ứng gì, sau khi thu ánh mắt lại thì mới từ tốn nói: "Anh thấy dì nói rất đúng."
"Thế nào, đúng không? Haha, ta biết ngay mà.." Cung phu nhân càng vui sướng hơn: "Nhiên Nhiên ngoan của ta! Thật mong con là một tiểu cô nương nha. Ta muốn con làm con dâu của ta quá đi mất! Đáng tiếc ta lại chỉ sinh ra được một đứa con trai, hầy, nhắc đến là thấy buồn.."
Thật ra không phải con gái cũng được..
"Dì ơi, chúng ta đừng nhắc về chuyện này nữa được không ạ? Con.. Hiện giờ chưa nghĩ tới chuyện yêu đương đâu."
Cung phu nhân nhìn bộ dạng ngại ngùng như có tâm sự mà không dám nói của anh, ánh mắt bỗng loé lên, bà dò hỏi: "Sao có thể chưa nghĩ tới chuyện yêu đương được? Con đã hai mươi tư tuổi rồi! Bằng tuổi con ta đã đẻ ra Thời An luôn rồi đó! Nhiên Nhiên à, hay là con nói thật cho ta biết, con đang thích ai rồi đúng không? Hay là, vẫn đang theo đuổi con gái nhà người ta? Hửm? Thích ai thì phải mạnh dạn tỏ tình đi chứ, ai lại dám từ chối Nhiên Nhiên nhà ta đây?"
"Con khụ.. khụ khụ.." Hứa Nhiên đang uống coca, nghe thấy vậy thì không cẩn thận bị sặc. Anh không chỉ sợ Cung Thời An sẽ từ chối, mà còn sợ hắn sẽ sốc đến mức đoạn tuyệt với anh luôn kia kìa! Sao Cung phu nhân có thể nói như kiểu, mọi người trên toàn thế giới sẽ đều thích anh luôn vậy chứ?
Cung Thời An ngồi phía đối diện vẫn đang quan sát, vừa thấy sắc mặt Hứa Nhiên không đúng, hắn liền là người phản ứng mạnh nhất, ngay lập tức bật dậy khỏi ghế, lao đến như tên lửa. Ai không biết còn tưởng Hứa Nhiên gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng cần giải cứu gấp kia kìa!
Cung Thời An đến bên cạnh Hứa Nhiên, cúi đầu giúp anh vuốt vuốt lưng, vừa rót cho anh một ly nước lọc để súc miệng. Xong xuôi, hắn hơi cúi người xuống, lo lắng trái phải, hỏi: "A Nhiên, không sao chứ? Sao anh lại không cẩn thận như vậy! Để em xem nào, anh không bị hóc xương chứ?"