Anh nắm tay cô đi dạo trên bãi cát trắng, ánh hoàng hôn dần buông xuống kéo dài hai chiếc bóng đang in dưới nền đất.
Gió biển nhè nhẹ thổi vào làm bay vạt váy của cô, mang theo chút se se lạnh của buổi chiều tối. Anh cởi chiếc áo khoác ngoài, khoác lên cho cô, cả đoạn đường sau đó cũng chẳng có thêm tiếng nói nào.
Đột nhiên anh buông tay cô ra, lao thẳng đến chiếc xe đang chạy trên đường lớn. Chiếc xe hất tung anh lên cao, sau đó một dòng máu đỏ chảy dài ra từ cơ thể của anh.
Cô tiến lại ôm anh vào lòng, máu không ngừng chảy, thấm đẫm cả chiếc váy trắng của cô. Cô gào khóc thảm thiết, lồng ngực đau đớn như bị ai đó xé toạc ra.
Cô bật dậy khỏi cơn ác mộng, ôm lồng ngực đang âm ỉ đau, quằn quại nằm trên giường. Nước mắt cũng theo đó mà chảy dài, ướt hết cả một mảng ga giường.
"Bác sĩ mau đến xem cô ấy."
Các bác sĩ nhanh chân bước vào, liên tục nói với cô hãy thả lỏng, sau đó tiêm cho cô một liều giảm đau.
Mấy phút trôi qua, cơn đau cũng dần dần vơi đi bớt. Cô nằm im trên giường, đôi mắt mở to nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cô vẫn còn nhớ trước khi mình bất tỉnh, cô đã trông thấy anh. Gương mặt anh nhợt nhạt, tím tái chẳng còn chút hơi ấm nào.
Cô nhìn quanh phòng, ánh mắt sợ hãi khi không tìm thấy hình bóng của anh. Không thể nào kí ức cuối cùng đó lại là sự thật được, có khi anh đang đi mua đồ ăn cho cô rồi cũng nên.
Cô định vén chăn đứng lên thì một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
"Cô muốn đi đâu?" Người đó đi đến trước mặt cô, đặt giỏ trái cây lên bàn.
"Tôi muốn đi tìm Lâm Tử. Anh... là ai vậy?" Cô nhìn người trước mặt, người này cô chưa từng gặp qua.
"Tôi là bạn của Lâm Tử. Cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói." Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lâm Tử... cậu ấy, đã qua đời rồi."
Lời nói của anh ta như đấm mạnh vào màng nhĩ của cô, khiến nó cứ ong ong không thể nghe được sau đó anh ta nói gì nữa. Thì ra mọi chuyện đều là thật, thì ra lúc đó là lần cuối cùng mà cô được gặp anh. Mới hai hôm chưa gặp thôi mà sao anh lại rời xa cô mãi như thế.
Hai hàng nước mắt của cô lăn trên má, lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau nhói liên hồi. Cô ôm ngực, cố gắng nhịn cơn đau rướn người dậy đi xuống giường. Cô phải đi gặp anh, phải tận mắt trông thấy anh.
"Cô lại muốn làm gì? Mau nằm xuống."
"Tôi muốn đi gặp anh ấy, anh ấy chỉ có một mình thôi, sẽ không có ai lo hậu sự cho anh ấy hết. Tôi muốn đi..."
Mặc cho cơn đau đang xé nát lồng ngực cô vẫn kiên cường đứng lên bước đi ra cửa. Cô lê bước chân chầm chậm, đằng sau lại truyền đến giọng nói của người đó.
"Cô đã làm phẫu thuật ghép tim, bất tỉnh liền ba ngày. Trong ba ngày đó tôi đã lo ổn thỏa rồi. Đợi sau khi vết thương lành, tôi đưa cô đi gặp cậu ta."
Lời nói của anh ta khiến cô không biết phải nên có cảm xúc như thế nào. Cô được ghép tim rồi? Vào đúng lúc này sao?
Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi. Cô cứ ngỡ đâu chẳng còn mấy tháng nữa là cô đã được gặp anh, được trở lại bên cạnh anh. Nào ngờ ông trời trêu ngươi, anh vừa mất thì cô vừa được ghép tim. Tại sao, tại sao trái tim này không đến sớm hơn cơ chứ, sao lại phải đến vào lúc cô đã không còn muốn sống nữa?
Tay nắm trên chốt cửa của cô run run, khó nhọc ổn định lại nhịp thở.
Người đó tiến lại phía cô, dịu dàng dìu cô trở lại giường bệnh, sau đó đưa cho cô bức thư mà Lâm Tử đã nhờ gửi giùm.
Cô từ từ mở bức thư ra, vừa đọc vừa khóc.
[Chào em, cô gái mà anh dành cả trái tim để yêu.
Anh là Lâm Tử, người đã được em cho mượn chiếc ô trong một ngày mưa gió đây. Có lẽ em sẽ thắc mắc tại sao anh lại viết thư. Vì có những điều anh không thể nói bằng lời, chỉ có thể mượn giấy bút để giãi bày hết mọi thứ.
Anh là một tên xã hội đen, thường xuyên đi đánh đấm khắp nơi. Có lẽ em đã sớm đoán ra vào cái hôm gặp anh trước cổng nhà trông bộ dạng đầy thương tích. Em biết nhưng lại không nói, còn anh thì lại không có can đảm nói với em. Trước khi gặp em, anh chỉ là một tên sống lay lắt, không có mục tiêu cho tương lai. Thế giới của anh lúc đó chỉ có hai màu trắng đen, không có bất cứ điều gì khác ngoài đánh đấm chém giết.
Nhưng khi gặp em, anh mới cảm nhận được mọi thứ xung quanh, thật ra nó mang rất nhiều màu sắc khác nhau. Em như một ngọn nến thắp sáng trái tim đầy tăm tối của anh, sưởi ấm dần dần khiến nó không còn nguội lạnh. Em nhẹ nhàng đến bên anh, mang một làn gió mát thổi vào cuộc đời đầy thăng trầm của anh. Dần dần khiến anh say mê đến không còn lối thoát.
Em từng nói đừng yêu em nhiều quá, nhưng biết làm sao được, anh đã yêu em từ cách đây rất lâu rồi, yêu từ lúc mà em còn chưa biết đến anh. Lúc đó anh cứ như một tên cuồng si, mỗi ngày đều đứng xa xa ngắm nhìn em.
Sau này được ở bên cạnh em tuy thời gian không dài nhưng anh đã rất hạnh phúc. Anh chỉ ước sẽ mãi được bên em như thế này, yêu em mãi đến khi trái tim anh ngừng đập.
Dù sau này có xảy ra chuyện gì, hãy cứ nhớ rằng anh luôn bên em. Em là ánh sáng của đời anh, là cả thế giới của anh. Yêu em.
Tái bút
Lâm Tử, người em yêu.]
Cô ôm bức thư vào trong lòng, khóc nấc lên một cách đau đớn rồi ngã gục xuống giường, bất tỉnh.
Một lần nữa cô mở mắt ra thì đã là nửa đêm. Cái bụng đói cồn cào nhưng cô lại không có tâm trạng ăn uống. Cả đêm đó cô không hề chợp mắt, cứ ngồi thẫn thờ một mình nhìn ra cửa sổ. Cô sợ khi nhắm mắt lại thấy hình bóng của anh, thấy gương mặt tái nhợt không còn chút hơi thở của anh. Những hình ảnh đó cứ lẩn quẩn trong đầu, khiến cô càng thêm đau khổ.
Mấy ngày sau đó, cô cũng không chịu ăn uống gì. Lúc nào mệt thì chợp mắt một lát, rồi lại giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng.
Bạn của Lâm Tử vẫn thường ghé qua chăm sóc cô, thấy cô cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đi theo Lâm Tử. Anh không thể đứng nhìn thêm nữa, lớn giọng chất vấn cô.
"Cô nghĩ sống như vậy thì Lâm Tử sẽ vui sao? Cô dằn vặt bản thân như vậy sao lại không nghĩ đến cậu ấy. Cô định đem theo trái tim mà người ta đã cho cô xuống tìm cậu ấy luôn sao? Cô ích kỷ như vậy à?"
Có biết cô đã tuyệt vọng đến mức nào khi anh ra đi không. Mỗi ngày trôi qua cứ như là địa ngục đối với cô. Nó ám ảnh cô mỗi đêm, dằn vặt cô từng phút từng giây. Tại sao một người sắp chết như cô lại có thể được ban cho cơ hội sống thêm, còn một người khỏe mạnh như anh lại phải nhận lấy án tử chứ? Cô ước gì mình đã không được ghép tim, như vậy thì có lẽ cô sẽ gặp anh sớm hơn rồi, đúng không?
Nhưng khi nghe thấy lời nói của người đó, tâm trí cô như không còn hoạt động, nó chẳng còn suy nghĩ được gì. Cô nhìn xuống ngực trái của mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim đang ở bên trong cơ thể của mình. Anh ta nói đúng, cô không thể ích kỷ như vậy được.
Cô cầm chén cháo đặt bên cạnh lên, tay run run múc từng thìa cho vào miệng. Cô phải sống thật tốt để anh không còn lo lắng cho mình nữa. Cô sẽ sống thay phần của anh, thực hiện những điều mà bản thân anh đã chưa làm được.
Một năm sau...
Cô cầm bó hoa đi đến trước phần mộ của anh. Anh trông vẫn như vậy, vẫn đẹp trai ấm áp như trong trí nhớ của cô.
"Thời gian qua em sống rất tốt. Anh cũng rất tốt mà phải không?"
"Anh đừng lo lắng gì cả, có anh ở bên em em sẽ luôn khỏe mạnh." Cô áp tay lên trái tim mình, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ từ nó phát ra. Anh luôn ở bên cô một cách thầm lặng như vậy.
Trời bất chợt đổ cơn mưa tầm tã. Cô cầm chiếc ô màu vàng đứng trước mặt anh. Ngày cô gặp anh, trời mưa như trút nước. Ngày mà anh rời xa cô, trời cũng đổ mưa đến đau lòng.
"Trời hôm nay mưa, em... lạinhớ anh rồi."